"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt Quân Mặc Hiên tràn đầy giận dữ không thể tin được mở miệng, nhưng mà hốc mắt đầy nước mắt lại bán đứng tâm tư của hắn.
Một mình Hi Nhi lại phải chiến đấu với mười tuyệt đại cao thủ như vậy, đấy chính là Cửu Tử Nhất Sinh. Mà giờ đây trên đất còn lưu lại một ít máu, càng chứng minh rất tốt cho điều này, Hi Nhi của hắn rất có thể . . . . . .
"Hi Nhi chết rồi, bị người của Thiên Linh giết chết, ngay cả thi thể cũng bị mang đi rồi." Quân Thiên Dịch lớn tiếng nói. Cặp mắt nhìn chằm chằm Quân Mặc Hiên, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, cần gì phải kích động như thế?
"A. . . . . . . Ta phải giết chết ngươi . . . . . ." Quân Mặc Hiên điên cuồng, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng, giơ kiếm trong tay lên đâm về Quân Thiên Dịch.
Thấy thế, trong lòng Quân Thiên Dịch liền đau xót, muốn lên tiếng giải thích nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào.
Nhìn thấy lợi kiếm đang đâm về phía Quân Thiên Dịch, Hoa Hồ Điệp hồi phục lại tinh thần tay chân lanh lẹ kéo Quân Thiên Dịch ra. Mới thoát khỏi một kích trí mạng của Quân Mặc Hiên.
"Quân Mặc Hiên, ngươi điên rồi sao, hắn chính là phụ thân của ngươi!" Hoa Hồ Điệp giận dữ rống lên, lá gan của Quân Mặc Hiên thật đúng là lớn, lại dám giết cả cha mình.
"Phụ thân thì đã sao? Làm thương tổn đến Hi Nhi, thì bất kể là ai ta cũng không buông tha, Hoa Hồ Điệp, tốt nhất là ngươi tránh ra cho ta." Quân Mặc Hiên phách lối nói, quyết tâm muốn Quân Thiên Dịch phải trả giá thật lớn.
Nhưng mà, giờ phút này Quân Thiên Dịch nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn suy sụp của Quân Mặc Hiên, hắn đã hối hận đến xanh cả ruột. Chỉ là, dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho dù biết là mình phạm phải sai lầm, hắn cũng nhất quyết không thừa nhận.
Nhìn thấy như vậy, lửa giận trong lòng của Quân Mặc Hiên càng sâu hơn, nâng kiếm trong tay lên, công kích về phía Quân Thiên Dịch.
Thật là hết cách, Hoa Hồ Điệp không thể làm gì khác hơn là đỡ lấy công kích của Quân Mặc Hiên. Trong lúc nhất thời, hai người đánh nhau. Những người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không rõ chân tướng thế nào, vì vậy dứt khoát đứng sang một bên xem cuộc chiến.
Mà bên này khi Quỷ Diện trên đường đuổi theo đám người hắc y nhân, lại để mất dấu bọn chúng, vì vậy đành nhanh chóng quay trở lại. Khi hắn trở về tới hoàng cung, thì nhìn thấy Quân Mặc Hiên và Hoa Hồ Điệp đang đánh nhau.
"Dừng tay lại, vương phi bị bắt đi rồi mà bây giờ các ngươi còn có tâm trạng ở đây đánh nhau hả?" Quỷ Diện giận đùng đùng nói, hai người này thật là xấu tính, Die nd da nl e q uu ydo nmuốn đánh nhau cũng xem đây là lúc nào chứ?
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên sững sờ tại chỗ, tiến tới nắm lấy Quỷ Diện kích động hỏi: "Ngươi nói cái gì! Hi Nhi không có chết sao?"
"Không có, chỉ là bị thương, rồi bị người của Thiên Linh bắt đi. Lúc mà ta đuổi theo đã không thấy bọn họ nữa." Quỷ Diện lên tiếng giải thích.
Khi hắn nhận được tin tức liền chạy đến hoàng cung thì vừa đúng lúc nhìn thấy đám người hắc y nhân mang Dạ Hi đi, vì thế mới đuổi theo. Không ngờ lại để mất dấu bọn chúng.
Nghe vậy, tảng đá trong lòng Quân Mặc Hiên cuối cùng cũng được hạ xuống, không chết là tốt rồi, hắn nhất định sẽ cứu Hi Nhi ra. Hắn lập tức xoay người lại, mắt lạnh nhìn về Quân Thiên Dịch, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cứ coi như Dạ Hi bị bắt đi chăng nữa thì trẫm cũng không cho phép ngươi đi cứu, ngươi hãy coi như Hi Nhi đã chết đi." Quân Thiên Dịch lạnh lùng nói. Thiên Linh không thể so sánh với những quốc gia khác, Quân Mặc Hiên mà đi thì chỉ có thể chịu chết thôi.
"Thúi lắm, không phải nương tử của ngươi, đương nhiên là người không lo lắng." Quân Mặc Hiên giận dữ hét lên, rốt cuộc là phụ hoàng bị làm sao vậy, trước đó vài ngày không phải là vẫn rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi đến như vậy?
"Trẫm nói không được chính là không được, ngươi đã quên nương của ngươi rồi sao, nàng cũng là họ Nam Cung?" Quân Thiên Dịch lên tiếng nhắc nhở. Dạ Hi hiện giờ đang ở Thiên Linh, nói không chừng có thể tìm được vị trí của Tuyết Nhi.
Mà Quân Thiên Dịch không biết rằng, hắn đối với Dạ Hi như vậy, nàng làm sao có thể đồng ý thay hắn đi tìm Nam Cung Tuyết đây?
Nghe vậy, trong mắt của Quân Mặc Hiên lóe lên một tia hiểu rõ, rồi lại xen lẫn nỗi mất mác nồng đậm, đau lòng nói: "Phụ hoàng, người chính là vì lý do này mà để Hi Nhi rơi vào tay người khác sao?"
Nghe thấy Quân Mặc Hiên chất vấn, trong mắt của Quân Thiên Dịch lóe lên bị thương, tiếp tục lên tiếng giải thích: "Hiên Nhi, mẫu thân của ngươi đang trong tay quốc chủ của Thiên Linh, ta phải giao Hi Nhi ra, làm thành một cuộc trao đổi!" Lần này, Quân Thiên Dịch không dùng từ trẫm, mà tự xưng là ta, có ý hạ mình xin lỗi Quân Mặc Hiên.
Vậy mà, Quân Mặc Hiên vẫn không một chút nể tình, ngược lại càng cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy hiện giờ mẫu thân đang ở đâu? Ở nơi nào chính người cũng rất rõ ràng, lấy năng lực của mẫu thân, một Thiên Linh nhỏ bé, có thể làm khó nàng sao. Hơn nữa, coi như mẫu thân thật sự có đang ở Thiên Linh, ta cũng nhất định sẽ cứu Hi Nhi ra, dù có mất mạng cũng không chối từ. Nhưng, ta tuyệt đối sẽ không mang Hi Nhi ra để đổi lấy mẫu thân, phần tâm tư này người có thể hiểu không?"
Nghe vậy, trong mắt Quân Thiên Dịch tản ra nỗi thất vọng, mặc dù là như thế, nhưng mà hắn vẫn kiên trì thủy chung với quan điểm của mình, đạm mạc nói: "Vẫn là câu nói cũ, không cho phép ngươi đi cứu Dạ Hi."
Lời này vừa mới nói ra, Quân Mặc Hiên một lần nữa lại giận dữ, cả người hiện rõ khí phách, hung hăng càn quấy nhìn về Quân Thiên Dịch: "Ta thấy là ngôi vị Hoàng đế này của người cũng không cần ngồi nữa, ngày mai lâm triều, ta không hy vọng nhìn thấy người."
"Ngươi có ý gì?" Quân Thiên Dịch trừng mắt nhìn Quân Mặc Hiên, hắn đây là đang muốn bức vua thoái vị sao? Hắn không nghi ngờ chút nào, nếu hắn không đồng ý, Quân Mặc Hiên tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện giết cha đoạt ngôi này.
"Ý tứ hiện ngay trên mặt chữ, phụ hoàng thực sự không hiểu được sao?" Quân Mặc Hiên cười lạnh, kể từ khi biết Hi Nhi không có chết, hắn liền tỉnh táo lại.
Nhưng mà, chuyện Hi Nhi bị bắt, hắn tuyện đối không cho phép xảy ra lần thứ hai. Chờ khi nào cứu được Hi Nhi về, hắn sẽ quét sạch tất cả các thế lực, vì nàng mà xây dựng một bức tường bảo vệ rắn chắc.
Quân Thiên Dịch thở dài một cái.
Sáng sớm hôm sau, diendanlequyvon.com Quân Thiên Dịch tuyên bố thoái vị truyền ngôi cho Quân Mặc Hiên. Chẳng qua là, bởi vì thời gian eo hẹp gấp gáp hắn cũng không cử hành Đại Điển Đăng Cơ chiêu cáo thiên hạ. Khi hắn vừa ngồi lên long ỷ thì việc đầu tiên làm chính là phái người đi hỏi thăm tin tức của Dạ Hi, việc thứ hai là dọn dẹp đám người Quân Mặc Việt . . . . . .
Không tới năm ngày, Quân Mặc Hiên đã vững vàng nắm trong tay đại quyền sinh sát của Thiên Thần. Mà Quân Mặc Việt lại lần nữa bị giam ở Ngũ Đài Sơn.
Còn bên này, sau khi Dạ Hi bị đưa đến Thiên Linh, được sắp xếp nằm ở trong biệt viện của Nam Cung Trần. Giờ phút này, Nam Cung Trần đang ngồi ở bên giường nhìn Dạ Hi.
Ngay khi Dạ Hi mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt muốn ăn đấm của Nam Cung Trần.
"Nam Cung Trần, tại sao ngươi lại bắt ta?" Dạ Hi tức giận lên tiếng chất vấn. Lấy tư cách làm người của Nam Cung Trần từ trước tới nay, loại chuyện bẩn thỉu hoành đao đoạt ái chia rẽ gia đình của người khác này, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Mặc dù là, hắn vô cùng thích nữ nhân kia.
"Hi Nhi thật xin lỗi, ta cũng không biết phụ hoàng lại bắt được nàng!" Nam Cung Trần lên tiếng giải thích, lúc ở Long Vương Cốc, hắn cũng không có nghĩ tới việc chia rẽ hai vợ chồng Dạ Hi.
Không biết từ đâu mà phụ hoàng biết được Dạ Hi là nữ nhi dị giới, cũng không biết sao mà phụ hoàng có thể bắt được Hi Nhi đem về Thiên Linh. Lúc hắn nhận được tin thì Dạ Hi đã bị bắt về Thiên Linh rồi. Vì vậy hắn liền chạy đến cầu tình với phụ hoàng, nhưng đổi lấy kết quả lại là. . . . . . .
"Không biết, ngươi không phải là thái tử sao? Làm sao mà không biết phụ hoàng của ngươi bắt ta về, hai mươi vạn đại quân Thiên Linh đang tiếp sát đến biên giới hai nước, ngươi lại không biết?" Dạ Hi cơ bản là không thể tin được, đường đường là thái tử một nước, lại không biết những chuyện này.
Nhưng trên thực tế, Nam Cung Trần đích thực là không biết gì hết, khi hắn trở về từ Long Vương Cốc, liền bế quan điều dưỡng thân thể, gần đây mới xuất quan. Khi mới vừa nghe thấy Dạ Hi bị bắt tới Thiên Linh, Nam Cung Trần cũng hết sức rối rắm, đúng là hắn thích Dạ Hi, nhưng lại e ngại Quân Mặc Hiên, cho nên Nam Cung Trần chỉ có thể cất kỹ phần tình yêu này ở trong lòng.
Chỉ là, bây giờ phụ hoàng lại tạo cho hắn một cơ hội, có lẽ hắn nên thử một lần, nói không chừng Dạ Hi có thể tiếp nhận hắn?
"Hi Nhi, ta thật sự là không biết, nàng biết không, thân thể của ta vốn không tốt, hàng năm đều cần tu dưỡng, cho nên phụ hoàng không để cho ta nhúng tay vào quốc sự. . . . . . ." Nam Cung Trần kiên nhẫn giải thích, hắn hy vọng Dạ Hi không hiểu lầm về hắn.
Quả nhiên, nghe Nam Cung Trần giải thích, Dạ Hi vốn là đang tức giận tâm tình liền tỉnh táo trở lại, mặc dù đây không là chủ ý của Nam Cung Trần, nhưng chuyện này là bởi vì hắn mà ra.
Vì vậy, Dạ Hi hợp tình hợp lý nói: "Nếu đây không phải là ý của ngươi, vậy ngươi cũng có thể thả ta ra được chứ. Dù sao đây cũng là do phụ thân của ngươi bắt ta tới đây, ngươi cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm."
Nghe vậy, trên mặt Nam Cung Trần chợt lóe lên vẻ lúng túng, thả Dạ Hi, hắn không làm chủ được. Kể từ khi Dạ Hi vào ở trong Phủ Thái Tử, Phủ Thái Tử của hắn liền bị phụ hoàng trong ba tầng ngoài ba tầng vây kín, một con ruồi cũng không bay ra được.
"Hi Nhi, những thứ khác ta đều có thể đáp ứng nàng, nhưng mà thả nàng ra, thật sự là ta hết cách rồi" Nam Cung Trần thở dài nói.
"Rất xin lỗi, trừ việc thả ta ra, những cái khác, ta không cần sự giúp đỡ của ngươi." Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, giả vờ ngủ say, không để ý tới Nam Cung Trần nữa.
Thấy Dạ Hi không thèm để ý đến mình, Nam Cung Trần sờ lỗ mũi một cái, rồi ảo não rời đi.
Sau khi Nam Cung Trần rời đi, Dạ Hi nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài dò đường. Nhưng mà, điều khiến Dạ Hi nghi ngờ là, mỗi một bước đi của nàng, cảnh sắc chung quanh lại biến hóa một lần. Đi tới đi lui, nàng cũng không biết là mình đã đi đến chỗ nào nữa.
"Mẹ nó, lại là trận pháp!" Dạ Hi mắng, trận pháp nơi này lợi hại hơn nhiều so với trận pháp trong phủ của Quân Mặc Dực năm đó. Mà Dạ Hi, trong thời gian năm năm qua, nàng cũng nghiên cứu qua không ít các loại trận pháp, mà trận pháp trong phủ của Nam Cung Trần, nàng hình như là chưa từng thấy qua.
Thấy thế, trong lòng Dạ Hi âm thầm hoảng sợ, hiểu biết trước kia của bọn họ về Thiên Linh, diendanlequyvon.com hình như chỉ là bề ngoài mà thôi. Thiên Linh so với tưởng tượng của bọn họ còn cường đại hơn nhiều. Chỉ là trận pháp này, Thiên Thần bọn họ đánh không lại.
Dạ Hi thở dài, thấy đi ra không được, chỉ có thể theo đường cũ trở về. Khi nàng vất vả lắm mới có thể trở về chỗ cũ thì trời cũng đã tối.
Không ngờ rằng nàng đã đi cả ngày, trận pháp của Thiên Linh cũng thật là kỳ diệu, khó trách những người này lại lớn lối như thế, vũ khí trên người nàng cũng không thèm lấy đi.
Thật ra thì Dạ Hi không biết là, với võ công của nàng ở tại Thiên Linh Quốc này mà nói căn bản là không đủ nhìn. Võ công ở Thiên Linh Quốc nói đến tuyệt đại cao thủ thì có hơn mấy trăm vị, làm sao có thể để mắt đến một tiểu nha đầu một chút nội lực cũng không có.
Hơn nữa Dạ Hi còn bị thương, quốc chủ Thiên Linh càng không tin là nàng có thể chạy thoát.
Mấy ngày kế tiếp, thương thế của nàng cũng đã tốt hơn bảy tám phần, liền bắt đầu kế hoạch tẩu thoát một lần nữa. Nhưng mà, trải qua mấy ngày nay, trừ tỳ nữ đưa cơm ra, Dạ Hi chưa từng nhìn thấy qua những người khác. Bất quá những việc này làm cho nàng hiểu được một đạo lý, chỉ bằng một mình nàng thì không thể đi ra khỏi chỗ này được, phải dựa vào người khác, mà ở Thiên Linh này, đáng tin sợ chỉ có một mình Nam Cung Trần mà thôi.
Vì vậy, buổi trưa ngày hôm sau, d’đ/l/q'dDạ Hi cố tình tức giận, ném toàn bộ thức ăn xuống đất. Quả nhiên, không tới một khắc đồng hồ, Nam Cung Trần liền chạy tới.
"Hi Nhi nàng muốn gặp ta, để cho người truyền lời là được, không cần thiết phải tuyệt thực như thế." Nam Cung Trần trêu ghẹo nói, một chút tâm tư này của Dạ Hi chẳng lẻ hắn đoán không ra.
Bị Nam Cung Trần nhìn thấu tâm tư Dạ Hi cũng không giận, ngược lại còn lên tiếng hỏi: "Nam Cung, ta đã ở đây mấy ngày rồi, các ngươi bắt ta tới đây, không phải muốn là giam giữ ta cả đời chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, nơi này về sau sẽ là nhà của nàng, nàng đừng nóng giận, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi." Nam Cung Trần tốt bụng đề nghị, hắn làm sao không biết, Dạ Hi muốn ra ngoài chẳng qua là muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên một tia vui vẻ, chỉ cần có thể rời khỏi vương phủ, nàng sẽ có biện pháp chạy trốn. Nhưng mà, suy nghĩ của Dạ Hi cũng quá là đơn giản, nếu không có chuẩn bị chu đáo, làm sao mà Nam Cung Trần có thể mang Dạ Hi đi ra ngoài đây.
Hai người đi tới chợ, Dạ Hi liền biết được lần này không thể trốn được rồi. Nàng cảm nhận được ám vệ theo sau nhiều như mây, muốn chạy trốn, căn bản là không thể.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Dạ Hi lập tức buông tha ý niệm chạy trốn của mình, chỉ là cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, chuẩn bị cho lần chạy trốn tiếp theo.
Nhưng mà, đang lúc Dạ Hi bước về phía trước, một đôi mắt quen thuộc đập vào mắt nàng. Mặc dù đã dịch dung cẩn thận, nhưng là Dạ Hi biết, người này chính là Quân Mặc Hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT