Editor: Tiêu Tương

"Hi Nhi, không phải bọn họ đã nói dõng dạc rằng sẽ đưa nàng đến Thiên Linh làm Thái tử phi gì đó sao? Để cho bọn họ nhìn một chút, nữ nhân Bổn vương, có phải thái tử Thiên Linh của bọn họ có đủ khả năng hay không đi!" Quân Mặc Hiên phách lối nói.

Thiên Linh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sao không nhân cơ hội này để Dạ Hi lập uy, cứ như vậy, đề cao uy danh của Hi Nhi ở trong lòng bách quan. Nếu ngày khác Thiên Thần với giao chiến Thiên Linh, Hi Nhi cũng sẽ không trở thành hồng nhan họa thủy, bị người nhục mạ.

Nhưng mà, Quân Mặc Hiên có lẽ đã suy nghĩ quá đơn giản, chuyện sau này, liệu có ai biết được đây.

Chỉ có điều, Dạ Hi cũng hiểu được suy nghĩ của Quân Mặc Hiên, cho dù hắn không làm như vậy, Dạ Hi cũng sẽ ra tay. Hừ, dám đánh chủ ý lên người nàng chưa chịu chút giáo huấn nào đã muốn rời đi, không có cửa đâu!

Vì vậy, Dạ Hi nhanh chóng tiến lên, chặn đường đi của năm người, khó hiểu nói: "Mặc, hình như chàng quá coi thường thiếp."

"Giảm nguy hiểm xuống đến mức thấp nhất, không phải là điều vi phu nên làm sao?" Quân Mặc Hiên bình tĩnh nói. Nói xong, nhanh chóng đi xuống võ đài, nhường chiến trường lại cho Dạ Hi.

Một mình Hi Nhi đối chiến với năm cao thủ nội gia, hắn không yên tâm, chỉ khi phế bỏ cánh tay của bọn họ, như vậy, Dạ Hi mới có thể giành được chiến thắng mà không nguy hiểm đến tánh mạng dưới mọi tình huống.

Mặc dù, Hi Nhi có thực lực đối phó với năm người này, thế nhưng, hắn vẫn không muốn mạo hiểm như vậy.

Có Quân Mặc Hiên giúp đỡ, Dạ Hi đối phó với năm người này quả thật còn đơn giản hơn so với bóp chết con kiến. Chỉ một lát so chiêu, năm người đã bị Dạ Hi đánh ngã trên mặt đất.

Dạ Hi không có nội lực, không thể một chưởng đánh chết, nhưng mà, một trăm lẻ tám miếng vải rách treo trên người Sứ giả Thiên Linh, đây chính là một bạt tai cứng rắn quét trên Thiên Linh.

Năm người, áo quần từng người đều rách nát, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu trên da thịt, bộ dáng kia thật giống như là bị người ngược đãi. Nhưng mà, đối với một võ giả mà nói, sỉ nhục như vậy, còn nghiêm trọng hơn so với giết bọn họ.

Vì vậy, từng người đều tức giận nhìn Dạ Hi, trong lòng không phục nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo bọn hắn khinh thường, bị kẻ địch ám toán chứ? Binh Bất Yếm Trá, là bọn hắn đánh giá thấp trình độ giảo hoạt của Thiên Thần. Rơi vào kết cục như thế, bọn họ coi như đáng đời.

Chú thích: Binh bất yếm trá = chiến tranh không ngại dối lừa; việc quân cơ không nề dối trá

Lúc này, bọn hắn chỉ hy vọng Dạ Hi sẽ giết chết bọn họ. Bọn họ như vậy, cho dù có trở lại Thiên Linh, cũng không thể ngẩng đầu lên làm người.

Nhưng cố tình chính là Dạ Hi lại không để cho bọn họ đi tìm chết. Bọn họ chết rồi, ai sẽ trở về báo tin cho Nam Cung Trần chứ.

"Hai nước giao chiến không chém sứ giả, hơn nữa Thiên Thần và Thiên Linh cũng chưa giao chiến! Bổn vương phi đương nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi. Người tới, tặng y phục đã chuẩn bị cho các vị Sứ giả, đưa bọn họ ra khỏi Kinh Thành." Vẻ mặt Dạ Hi vô tội nói. Giống như nàng không có một chút liên quan nào với chuyện vừa rồi.

Nghe vậy, mọi người trong chốc lát cảm thấy quạ bay đầy trời, có cần vô sỉ như vậy hay không, cũng đã sớm lột sạch đồ của người ta, lại còn nói không làm khó bọn họ? Lời này mà vương phi nhà bọn họ cũng nói ra được. dieen dann lequy donn Chỉ là, thấy Dạ Hi chỉnh người phúc hắc vô sỉ như vậy, trong lòng bách quan cũng tự hào.

Một mình quyết đấu với năm cao thủ, Dạ Hi có thể dễ dàng giành chiến thắng như thế, đã trở thành chiến thần trong lòng bách quan, mà Vương phi lại có thể khiến lục Sứ của Thiên Linh chịu nhục nhã như vậy, đây càng là thần tượng trong lòng mỗi người dân Thiên Thần.

Lập tức, uy danh của Hiên vương phi Dạ Hi tăng vọt lên, cũng nhanh chóng vượt qua Chiến thần Quân Mặc Hiên. Mà sau khi chuyện này truyền ra, Dạ Hi lập tức trở thành đối tượng cho mọi nữ tử của Thiên Thần noi theo.

Nhưng mà, người Thiên Linh ảo não rời đi, lúc gần đi, vẫn không quên dõng dạc nói: "Thiên Thần, các ngươi được lắm, một khi đã như vậy, hãy chuẩn bị chịu đựng sự tức giận của Thiên Linh đi."

"Trở về nói cho Quốc chủ của Thiên Linh, bổn Vương phi ở Thiên Thần chờ hắn!" Dạ Hi phách lối nói, Thiên Linh, nàng không sợ, cho dù có cường hãn đi nữa, nàng cũng không sợ.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối Dạ Hi đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Thiên Linh ở đại lục Long Đằng, lực uy hiếp ở trong lòng mỗi người.

Bảy ngày sau, khi Thiên Linh sứ giả trở về, Thiên Linh truyền tin tức đến  lần nữa.

Hai mươi vạn đại quân đã đến gần biên giới, đóng quân ở ngay sát vùng biên giới với Thiên Thần. Mà chủ soái của bọn họ ngang nhiên kêu gọi đầu hàng: "Trong vòng một tháng, giao ra Dạ Hi ra, nếu không hai mươi vạn đại quân của Thiên Linh sẽ san bằng toàn bộ Thiên Thần."

Trong nháy mắt, dân chúng ở Thiên Thần nổi giận. Bọn họ cũng mặc kệ quốc gia đại sự, Hiên vương phi là ai, vừa nghe được hai mươi vạn đại quân Thiên Linh chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Thiên Thần. Lòng của bọn họ đã rối loạn rồi.

Đặc biệt là người dân của kinh thành, cả ngày bị vây trong sợ hãi. Bọn họ đang ở kinh thành, rất rõ ràng từng biến động nhỏ của Kinh Thành, mà lý do Thiên Linh xuất binh tấn công Thiên Thần, họ cũng biết rõ.

Nhất thời, tình hình vừa thay đổi thì người vốn rất sùng bái Dạ Hi đã rối rít chửi rủa Dạ Hi là tai họa của Thiên Thần. Mà những chuyện cũ năm xưa của nàng như hoa si phế vật cũng bị họ moi ra. Không tới 1 ngày, cái tên Dạ Hi này từ anh hùng đã trở thành sao chổi của Thiên Thần quốc, thậm chí, còn có người khuyên Quân Mặc Hiên để hắn giao Dạ Hi ra.

Sau đó không lâu, lời kêu gọi của bách tính đã truyền tới tai của các quan lại, đúng lúc để cho bọn hắn có thể lấy một cái cớ chính đáng, khiến cho Quân Mặc Hiên phải giao Dạ Hi ra. Nhất là Quân Mặc Việt cầm đầu phái chủ hòa, giờ phút này đang ở trong đại điện khuyên hoàng thượng giao Dạ Hi ra.

"Phụ hoàng, hôm nay tiếng oán than của dân chúng Thiên Thần tràn ngập ở khắp nơi, lòng binh lính cũng hoang mang, vì sự an nguy của Thiên Thần, nhi thần đề nghị hãy giao tam tẩu ra." Vẻ mặt của Quân Mặc Việt nghiêm túc nói.

Năm năm yên tĩnh đã khiến cho tính tình của hắn càng thêm đen tối, lòng dạ cũng càng ngày càng sâu. Một cơ hội tốt để loại bỏ Quân Mặc Hiên như vậy, Quân Mặc Việt làm sao có thể bỏ qua chứ.

"Chuyện này. . . . . . . Không tốt đâu." Vẻ mặt của Quân Thiên Dịch bối rối, giao Hi Nhi ra, hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng mà Hiên nhi phải làm sao. Ai có thể tìm kiếm vương quốc thần bí giúp hắn chứ.

Nhưng mà, nếu không giao Dạ Hi ra, ngày đó Thiên Thần sẽ gặp phải chiến tranh. Hơn nữa, đối chiến với Thiên Linh, nhưng nói Thiên Thần không có chút phần thắng nào, đến lúc đó dân chúng của Thiên Thần sẽ. . . . . .

"Xin phụ hoàng hãy suy nghĩ cho muôn dân trong thiên hạ!" Quân Mặc Việt công bằng nói, chiếm được rất nhiều sự tán thành của các đại thần. d.đ_LQĐ Hiên vương phi xuất sắc hơn nữa, lúc đó cũng không liên quan đến ích lợi của bọn họ bị hạn chế, hiện tại tình hình cấp bách, ai còn quản Dạ Hi xuất sắc hay không xuất sắc.

Trong lúc nhất thời, bách quan góp lời, đều đề nghị Quân Thiên Dịch giao Dạ Hi ra.

Mà bên cạnh, Quân Mặc Hiên lạnh lùng nhìn tất cả một màn này, một đám lão già nịnh hót, muốn để hắn giao Dạ Hi ra, không bao giờ. Cho dù thật sự có một ngày như thế, hắn tình nguyện diệt quốc.

"Nói đủ chưa, có phải nên nghe một chút ý kiến của Bổn vương rồi hay không!" Vẻ mặt Quân Mặc Hiên không có gì thay đổi nhìn bách quan.

Hắn vừa nói ra lời này, mọi người mới nhớ ra, lúc này là đang lâm triều, Hiên vương cũng ở đây, bọn họ tích cực đề nghị hoàng thượng giao Hiên vương phi như vậy, Quân Mặc Hiên không tức giận mới là lạ.

Vì vậy, từng người một đều biết điều mà câm miệng lại.

"Tiếp tục đi, sao không tiếp tục nữa. Tất cả đều nghe kỹ cho Bổn vương, ta tuyệt đối sẽ không giao Hi Nhi ra, cho dù là diệt quốc!" Quân Mặc Hiên phách lối nói.

Quân Mặc Hiên vừa nói ra lời này, vẻ mặt mọi người sợ hãi nhìn Quân Mặc Hiên, có phải hắn bị điên rồi hay không. Tình nguyện diệt quốc cũng không giao ra Dạ Hi, nữ nhân có nhiều, nhưng giang sơn chỉ có một mà thôi. Không có nữ nhân, có thể tìm thêm lần nữa, nhưng mà không có giang sơn, vậy thì cái gì cũng sẽ không có.

Ngay cả Quân Mặc Việt ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc vì quyết định của Quân Mặc Hiên, dù sao giả ngốc hai mươi năm, chính là vì ngôi vị hoàng đế này, bây giờ lại vì một nữ nhân mà nói ra lời như vậy, Dạ Hi, quả nhiên là một yêu nữ.

"Tam ca, lời này của ca, đặt dân chúng của Thiên Thần ở chỗ nào, đặt phụ hoàng ở chỗ nào, không lẽ có thê tử thì dòng họ của mình là gì cũng đã quên mất rồi sao?" Quân Mặc Việt chất vấn. Thật ra thì trong lòng hắn đang ước gì Quân Mặc Hiên nói như vậy, yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, một quân vương như vậy, dân chúng Thiên Thần sẽ không cần.

"Bổn vương có nói sai sao? Nếu ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, còn nói gì tới chuyện bảo vệ quốc gia. Như vậy, Bổn vương tình nguyện chết trận." Quân Mặc Hiên kiên định mà nói.

Thấy Quân Mặc Hiên kiên định như vậy, hoàng thượng biết có khuyên nữa cũng vô ích. Thôi, đời người luôn có một lần lần tức sùi bọt mép vì hồng nhan như vậy. Năm đó cũng bởi vì hắn mềm yếu, Tuyết Nhi mới rời đi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Hôm nay con của bọn họ, nếu dũng cảm thế này, người làm cha như hắn há có thể không ủng hộ.

Vì vậy, Quân Thiên Dịch đứng dậy, uy hiếp nói: "Chư vị, Hi Nhi là Hiên vương phi của Thiên Thần chúng ta, nếu thật sự giao Hi Nhi ra, như vậy Thiên Thần ta còn mặt mũi nào mà đứng trên đại lục Long Đằng chứ. Mọi người trở về suy nghĩ thật kỹ, việc dất nước ta chịu nhục nhã như thế, là điều Thiên Thần nên làm sao?"

Nói xong, Quân Thiên Dịch phất tay, ý bảo bọn họ lui ra.

Nếu hoàng thượng cũng đã bày tỏ thái độ, Quân Mặc Việt cũng không tiện nói thêm gì nữa. Lúc gần đi, liếc mắt hung ác nhìn Quân Mặc Hiên, trong lòng âm thầm tính toán, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn khiến cho phụ hoàng đổi ý.

Quân Mặc Hiên buông lời, hoàng thượng cũng đã bày tỏ thái độ, nhất thời, những người vốn chủ trương giao Dạ Hi ra cũng không dám nhiều lời nữa. Vậy mà, ngay tại thời khắc yên ổn này, Quân Mặc Việt lại bắt đầu rải tin đồn khắp nơi.

Sau một ngày yên bình, không biết là người nào truyền tới, sở dĩ Thiên Linh tấn công Thiên Thần, là bởi vì hai vợ chồng Hiên vương quá kiêu ngạo, đắc tội với sứ giả Thiên Linh, khiến cho Thiên Linh tức giận.

Khi đám dân chúng nghe được tin tức này thì lại bắt đầu xao động. Hơn nữa có Quân Mặc Việt châm ngòi thổi gió, một buổi sáng tinh mơ, cửa Hiên vương phủ chật ních vô số dân chúng.

Nhao nhao công khai lên án đòi Hiên vương giao Dạ Hi ra để làm dịu sự tức giận của Thiên Linh quốc.

Mà lúc này, trong Hiên vương phủ, hai vợ chồng Quân Mặc Hiên đang ngủ say, chợt nghe có người đến báo.

Vẻ mặt Dạ Hi không kiên nhẫn đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Dân chúng nhìn thấy Dạ Hi ra ngoài, càng thêm kích động, lớn tiếng la lên: "Giao Hiên vương phi ra, bình ổn lửa giận của Thiên Linh, giao Hiên vương phi ra, bình ổn lửa giận của Thiên Linh. . . . . . "

Nhìn một nhóm người đông đúc, Dạ Hi lập tức liền cảm thấy đau đầu nhức óc. Nhưng mà, nàng cũng không phải là kẻ ngu, dân chúng không thể nào lại vô duyên vô cớ đến tụ tập ở Hiên vương phủ.

Nhất định có người kích động châm lửa.

Quả nhiên, Dạ Hi mắt sắc quét thấy Quân Mặc Việt ở phía xa, mặc dù hắn rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Dạ Hi phát hiện. Trong nháy mắt, Dạ Hi nhếch lên một nụ cười lạnh, ngay sau đó, giễu cợt lên tiếng: "Các ngươi rất muốn để bổn vương phi đến Thiên Linh?"

"Hiên vương phi, nếu không phải ngừơi đắc tội Sứ giả Thiên Linh quốc, Thiên Linh cũng sẽ không trả thù, lúc này, lẽ ra người nên đứng ra." Trong đám người, không biết là người nào, sắc bén ra tiếng.

"Tốt, bổn vương phi có thể đến Thiên Linh!" Dạ Hi nhẹ nhàng nói.

Dạ Hi vừa nói ra lời này, mọi người đều mang vẻ mặt coi như ngươi thức thời mà nhìn Dạ Hi, ngay cả Quân Mặc Việt ở phía xa khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười nhạt. Vậy mà một giây tiếp theo, lời Dạ Hi nói lại đánh bọn họ rơi vào địa ngục.

"Nếu bổn vương phi trở thành Thái tử phi của Thiên Linh, việc đầu tiên chính là dẫn đầu trăm vạn đại quân đạp bằng Thiên Thần. Tin tưởng bổn vương phi ra tay, các ngươi ngay cả sức đánh trả cũng không có." Dạ Hi khí phách nói, ánh sáng nơi khóe mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Quân Mặc Việt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play