Chương 6:
Con đường đến bộ tộc trải dài giữa núi rừng, cây cối rậm rạp, vách đá dựng đứng. Đám chiến sĩ hộ tống đi trước, Lăng Thiên bước song song bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Đi cả buổi trời, một thung lũng rộng lớn hiện ra. Nhà gỗ dựng rải rác, khói bếp bốc cao, trẻ con bán thú chạy đùa khắp nơi. Tiếng cười xen lẫn tiếng gầm gừ của dã thú vang vọng, tạo thành bức tranh vừa dữ dội vừa sống động.
Nam nhân trong tộc phần lớn vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, khí tức mang hơi thở dã thú. Nữ nhân lại ít ỏi, dáng vẻ mềm yếu, mỗi người đều được bảo vệ chặt chẽ bởi mấy chiến sĩ.
Khi Thẩm Yên cùng ba sói con xuất hiện, gần như cả thung lũng nhao nhao.
“Là giống cái mới sao?”
“Còn mang theo cả sói con kìa! Trời ơi, chưa từng thấy.”
“Khác thường thật, giống cái này… có mùi hương lạ.”
Ánh mắt tò mò, ngạc nhiên, thậm chí nghi kỵ dồn về phía cô.
Trong tiếng xôn xao, một giọng già nua nhưng uy nghiêm vang lên:
“Đưa giống cái ấy tới đây.”
Tù trưởng bộ tộc Sói Hoang xuất hiện. Ông già tóc bạc, thân hình vẫn cường tráng, đôi mắt vàng sâu thẳm, uy thế bức người.
Ông nhìn chằm chằm Thẩm Yên hồi lâu, rồi trầm giọng:
“Ngươi… không thuộc về thế giới này.”
Lời nói ấy khiến toàn thân Thẩm Yên lạnh toát.