Chương 2:
Ba con sói nhỏ trong lòng ngủ say, hơi thở phập phồng, tiếng ngáy khe khẽ như tiếng mèo con. Thẩm Yên ngồi trong căn lều rách nát, đôi tay run run vuốt lông mềm của chúng, lòng vừa ấm áp lại vừa hoang mang.
Nuôi ba đứa nhỏ thế này… thì cho chúng ăn gì đây?
Ý nghĩ ấy khiến cô chết lặng. Con người cần sữa, cần cháo loãng, còn sói con… chúng sinh ra vốn đã mang bản năng khác. Nhìn răng nanh nhỏ xíu lóe trắng trong miệng, Thẩm Yên mơ hồ hiểu được — chúng không thể sống chỉ bằng nước lã.
Căn lều này chẳng có gì. Ngoài đống cỏ khô trải ổ và vài mảnh da thú rách nát, không hề có thức ăn. Không thịt, không sữa, thậm chí không có lấy một bát nước sạch.
Bụng ba con sói nhỏ kêu “ọc ọc” khe khẽ. Con xám bạc yếu nhất đã bắt đầu kêu rên, đôi mắt xanh ngấn lệ nhìn lên, như thể cầu xin.
Tim Thẩm Yên thắt lại. Cô biết — nếu mình không làm gì, ba đứa nhỏ này có thể sẽ không qua nổi ngày mai.
Cắn chặt môi, cô đứng dậy.
Cánh cửa gỗ mốc meo nặng trĩu phát ra tiếng kẽo kẹt khi bị đẩy ra. Một luồng gió lạnh lập tức ập vào, mang theo mùi ngai ngái tanh tưởi.
Ánh sáng đỏ từ hai mặt trời trên cao hắt xuống, khiến toàn bộ thế giới như nhuộm máu. Trước mặt cô là một khu rừng khổng lồ. Những thân cây cao vút, gốc to đến mấy người ôm, vỏ cây xù xì như da quái thú. Lá cây xanh đậm, dày cộm như kim loại, lay động theo gió phát ra âm thanh rin rít.
Xa xa, một bóng đen khổng lồ lướt qua, kèm theo tiếng gầm trầm đục khiến mặt đất khẽ rung.
“Khỉ thật… mình đúng là xuyên vào ổ quái vật rồi.” – Thẩm Yên thì thầm, mồ hôi lạnh rịn đầy lưng.
Cô quay lại nhìn lều. Ba con sói nhỏ đang ngủ say, cuộn tròn vào nhau, hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia nguy hiểm nhường nào.
Hít sâu một hơi, cô nhặt lấy một cành gỗ khô làm gậy phòng thân, run rẩy bước ra.
Trải nghiệm đầu tiên trong rừng
Cỏ dại cao đến thắt lưng, gai mọc tua tủa, đi vài bước đã rách cả gấu váy thô sơ. Thẩm Yên vốn quen với giày cao gót và văn phòng sạch sẽ, nay chân trần giẫm lên đất ẩm lạnh, vừa trơn vừa nhớp. Mỗi bước đi, cô như thể đang bước vào thế giới của kẻ khác.
Tiếng kêu chít chít vang lên bên tai. Một con sinh vật nhỏ, giống như thỏ nhưng mọc thêm hai chiếc sừng ngắn, nhảy vụt qua. Lông nó dựng lên, đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng.
Thẩm Yên hoảng sợ, lùi lại. Con vật ấy không tấn công, chỉ phóng đi mất hút.
Cô thở phào, nhưng lòng bàn tay cầm gậy đã ướt đẫm mồ hôi.
Phải tìm thứ gì đó ăn được… ít nhất là quả dại, nước sạch…
Đi được một lúc, cô phát hiện một bụi cây thấp với những quả tím căng mọng. Chúng tỏa hương ngọt ngào. Thẩm Yên đưa tay định hái, nhưng vừa chạm tới thì mặt đất bên cạnh khẽ rung.
Một bóng đen khổng lồ từ bụi rậm lao ra.
Lần đầu chạm trán dị thú
Đó là một con thú cao gần ba mét, thân hình giống hổ, nhưng trên lưng mọc thêm hàng gai nhọn như xương rồng. Đôi mắt đỏ máu gườm gườm nhìn cô, nước dãi nhỏ xuống đất kêu “xèo xèo” ăn mòn cả lá cây.
Tim Thẩm Yên như ngừng đập.
Con dị thú gầm vang, tiếng động dội thẳng vào tai khiến cô choáng váng.
Cô lùi bước, tay nắm chặt gậy gỗ. Lý trí hét lên: Chạy đi! Nhưng đôi chân lại cứng đờ. Hình ảnh ba con sói nhỏ run rẩy trong ổ lướt qua đầu óc. Nếu cô chết ở đây, ai sẽ bảo vệ chúng?
“Mình không thể chết… ít nhất không thể chết bây giờ.”
Thẩm Yên nghiến răng.
Con thú lao tới, móng vuốt xé toạc không khí. Trong khoảnh khắc ấy, bản năng sinh tồn bùng phát. Cô lăn người sang bên, né tránh trong gang tấc. Móng vuốt cào xuống đất, đất đá tóe tung, để lại vết rãnh sâu.
Không dám nghĩ nhiều, cô ném mạnh cành gỗ vào đầu con thú rồi quay người bỏ chạy.
Tiếng gầm phẫn nộ vang lên phía sau, mặt đất rung chuyển từng nhịp theo bước chân nặng nề của nó.
“Chạy… nhanh nữa!” – Cô hét thầm trong lòng, đôi chân gắng sức đến tột độ.
May mắn thay, phía trước xuất hiện một khe đá hẹp. Thân thể mảnh khảnh của cô có thể chui lọt. Không kịp do dự, Thẩm Yên lao vào.
Con thú khổng lồ gầm rít, cố nhét đầu vào nhưng quá to, chỉ có thể quật mạnh móng vuốt xuống mặt đất. Đá vụn rơi lả tả, bụi mù mịt.
Thẩm Yên ép người vào vách đá, tim đập loạn. Phải đến khi tiếng gầm xa dần, cô mới thở hổn hển, toàn thân mềm nhũn ngồi bệt xuống.
“Chết tiệt… mới bước ra ngoài lần đầu đã gặp quái vật cấp này sao?!”
Lợi lộc ngoài ý muốn
Đợi đến khi chắc chắn dị thú đã đi xa, cô mới run rẩy bò ra khỏi khe đá.
Trước mặt, một cây thấp nhỏ bị vết cào của dị thú xé toạc, để lộ ra những quả dại tím đỏ mọng nước rơi vãi. Chúng không bị ăn mòn, thậm chí tỏa hương thơm ngọt ngào.
Thẩm Yên cẩn thận nhặt lên một quả, thử chấm nhẹ vào môi. Vị ngọt thanh, không có cảm giác tê rát hay đắng chát.
“Có lẽ… ăn được.”
Cô nhanh chóng hái thêm một ít, buộc vào tấm da thú mang theo. Dù không chắc chắn hoàn toàn, nhưng ít nhất đây cũng là thứ duy nhất có thể dùng để nuôi ba con sói nhỏ tạm thời.
Khi quay trở lại căn lều, ánh hoàng hôn đỏ máu đã phủ kín bầu trời.
Ba con sói con đã tỉnh, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh. Vừa thấy cô, chúng lập tức kêu ăng ẳng, vẫy đuôi ngắn cũn, lao về phía cô.
Nhìn ba sinh linh nhỏ xíu ấy, sự mệt mỏi trong lòng Thẩm Yên chợt tan biến.
Cô ngồi xuống, lấy ra mấy quả dại, nghiền nát một ít cho chúng nếm thử. Sói con lông trắng cẩn thận liếm trước, sau đó kêu “gừ gừ” đầy thích thú. Sói con lông đen dù còn nghi ngờ, nhưng đói quá nên cũng lao vào cắn. Sói con xám bạc yếu ớt nhất thì run run, ăn được một miếng nhỏ rồi lập tức rúc chặt vào ngực cô, đôi mắt long lanh như muốn nói: Mẹ, con no rồi.
Thẩm Yên mỉm cười, vòng tay ôm lấy cả ba.
“Các con yên tâm… mẹ nhất định sẽ nuôi các con lớn lên.”
Ngoài kia, bầu trời đỏ máu nhuộm cả khu rừng, tiếng dị thú gầm vang vọng khắp nơi. Nhưng trong căn lều nhỏ bé, một người mẹ và ba sói con đã có được bữa ăn đầu tiên, và cũng là khởi đầu cho hành trình sinh tồn đầy gian nan ở thế giới này.