Văn án:
Tô Niệm, một cậu ấm ngậm thìa vàng từ bé chỉ biết ăn sung mặc sướng, ho một tiếng là cả gia tộc chạy lại dâng nước, vậy mà lại nhận được bản án tử hình: ung thư giai đoạn cuối.
Nước mắt ngắn dài, cậu ấm trốn về nhà cũ để "đại tang" trong tư thế yếu đuối nhất. Nào ngờ, dưới hầm lại có một cái cửa "kỳ diệu", quẹt một phát là đưa cậu đến một thế giới cổ đại toàn... sa mạc khô cằn. Bị cái hệ thống "đểu" ép làm nhiệm vụ: cứu lấy một đội quân sắp chết khát, chết đói để được sống tiếp.
Tô Niệm cười khẩy: "Cứu người á? Tưởng gì, chứ thiếu gia đây giỏi nhất chính là cái trò nạp tiền thôi!"
Thế là cậu "bấm máy", tuồn sang thế giới kia đủ thứ "hàng hóa": nước suối, mì tôm, bim bim... Nhưng đời đâu như là mơ! Đang quen sống trong chăn ấm nệm êm, giờ phải lăn lộn giữa sa mạc khiến cậu ấm mít ướt này "khóc thành một dòng sông".
Nắng nóng thì da đỏ như tôm luộc, đi bộ dăm bước là thở dốc, đêm đến thì co ro một góc khóc lóc tủi thân.
Tiếng khóc "ấm ức" của cậu thiếu gia đã lọt vào tai Hoắc Trăn, một vị tướng quân "máu lạnh", chỉ biết chém giết. Ai ngờ, vừa nhìn thấy cái mũi nhăn nhó với đôi mắt sưng húp của Tô Niệm, người đàn ông này đã "đổ" cái rầm.
Từ đó, "cục cưng" của cả đoàn quân đi đâu cũng được bế, ăn cơm có người dỗ, ra đường có người che ô, không để một tia nắng nào "đụng" vào da thịt trắng trẻo kia.
Sợ "cục vàng" phải khổ,tướng quân Hoắc Trăn "đeo bám" về thế giới hiện đại. Hắn mang theo đủ loại bảo vật cổ đại "độc nhất vô nhị" như ngọc lưu ly nghìn năm hay bí phương thượng cổ, khiến cả giới nhà giàu phải "lác mắt". Và tất nhiên, mấy đứa dám "cà khịa" Tô Niệm đều bị "ông chồng xịn" này cho một bài học nhớ đời.
Tóm lại:
Thụ: Cậu ấm nhà tài phiệt, yếu đuối, thích nũng nịu nhưng vẫn "nhây" một cách đáng yêu.
Công: Tướng quân cổ đại, võ công cao siêu, vừa bá đạo vừa sủng vợ.
Tình yêu 1v1, ngọt ngào, song khiết, xuyên không.
Một câu chuyện ngắn hài hước, lúc đọc không cần mang theo não đâu!!!
Warning!!!