Tiếng pháo vang rộn cả đêm.
Khi Thẩm Tri Dật tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng, đồng hồ trên tường chỉ bảy giờ.
Cậu hơi nhức đầu, da đầu lạnh buốt, sờ đầu mới phát hiện tóc mình… gần như chẳng còn mấy sợi.
Chăn bông trắng bao quanh cơ thể, nệm mềm mại, quần áo sạch sẽ, không gian tỏa mùi hương dịu nhẹ.
Cậu hoàn toàn không quen, khẽ cựa mình, nhưng một chân lại đá trúng đầu Lê Na, làm cô lập tức tỉnh.
Cô ngẩng đầu, xoa xoa mắt, gương mặt chưa trang điểm lộ nguyên vẻ đẹp tự nhiên: lông mày rậm, mắt to, gò má rõ nét, mũi thanh tú, môi hồng nhàn nhạt, tóc đen uốn lượn rủ trên vai, cả khuôn mặt toát lên khí chất thanh nhã.
Thẩm Tri Dật nhìn cô, ngây ra, ánh mắt dừng lại một giây rồi lập tức tránh đi.
“Muốn đi WC à?”
Cô đứng dậy, nhìn khuôn mặt xanh xao, cơ thể yếu ớt như không thể nhấc nổi, bèn một tay vòng eo ôm cậu lên:
“Tôi ôm cậu đi, sức lực cô đủ mạnh!”
Cô không khoác lác, cao 1m76, thời còn đi học đại học nước ngoài từng làm người mẫu, vẫn thường tập gym để giữ dáng, còn biết đánh quyền. Dù giờ ít tập, bắp tay vẫn phát lực khi cần.
Thẩm Tri Dật bị bế lên, người ngây ra, cảm giác như không trọng lượng, giãy giụa mạnh trong lòng cô. Cậu bé trọc đầu, cơ thể gầy, toàn xương, va chạm với cô khiến cô đau nhưng không thể giữ dáng hiền hòa, toàn thân vặn vẹo.
Cô sợ làm cậu ngã, chỉ còn cách đặt cậu trở lại giường.
Thẩm Tri Dật cúi đầu, lông mi dài rũ xuống, đầu dựa vào cô. Cô không nhịn được, bật cười.
Cậu bé lập tức ngẩng đầu, trừng cô, thở hồng hộc, chân trần chạm đất, vừa đủ nhìn thấy bụng cô.
Hắn… cũng thật thấp mà… Thẩm Tri Dật càng tức.
Cô giơ tay chỉ phòng vệ sinh: “Phòng vệ sinh ở đó.”
Cậu bé trọc đầu uốn éo, đi đến, đẩy cửa vài lần mới đóng chặt, dòng nước trong bồn chảy lâu mới dừng.
Thẩm Tri Dật đi ra, cô ngồi trên giường hỏi:
“Tên cậu là gì?”
Cậu cúi đầu, mò ngón tay: “……”
“Hỏi cậu đây, nhóc, tên cậu là gì?” Cô vươn tay chạm mặt cậu.
Thẩm Tri Dật quay mặt đi, tát tay cô bay, cau mày, trông không hứng thú.
Cô cười khẽ, nhìn bàn tay đỏ của mình, cảm thấy hơi ướt. Hậu tri hậu giác, cô nhận ra một điều:
“Nhóc vừa đi WC không rửa tay sao?!”
Cậu bé nhìn tay mình, có chút ngơ ngác. Rửa tay? Là gì? Tại sao?
Cô dẫn Thẩm Tri Dật đến bồn rửa, mở vòi nước ấm.
Nước làm ướt hai tay nhỏ của cậu, cô cầm xà phòng nhấn vào tay cậu, định dạy cách rửa. Cậu bé liền lấy tay ướt lau lên quần áo, nhìn cô qua gương như muốn nói: “ Đã rửa xong rồi.”
Cô bật cười, vén tóc ra sau tai, dịu dàng:
“Như vậy chưa sạch đâu, chị dạy cậu cách rửa đúng.”
Cô trực tiếp đặt tay mình lên tay cậu, nhấn xà phòng vào lòng bàn tay, xoa nhẹ từng ngón.
Bọt tràn ra, cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, thô ráp, nhớ tới những vết nứt da, khẽ nhíu mày:
“Tay đau không?”
Thẩm Tri Dật nhìn cô qua gương, tóc lọn rủ xuống, vướng cằm cậu, hơi ngứa, mùi hương từ cô nhẹ nhàng, dễ chịu. Tay cô mềm mại, lướt qua da thô ráp cậu, dịu nhẹ như lông chim.
Cậu rũ mắt, nhìn hai tay nắm nhau, ngón chân hơi co lại. Nước ấm làm dịu vết nứt, nhưng vẫn ngứa, cậu dùng tay gãi thì bị cô ngăn lại.
Cô lấy khăn giấy lau khô tay cậu, dùng móng chà nhẹ, làm giảm cảm giác ngứa.
Rồi cô lấy thuốc mỡ, xoa lên vết nứt trên tay cậu. Thẩm Tri Dật học theo, nhưng lực tay quá mạnh, dàn thuốc mỡ bắn ra, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô khuyến khích: “Không sao, xoa nhẹ thôi.”
Ánh mắt cậu nhìn cô cười dịu dàng, rối rắm, cuối cùng lại cúi xuống tiếp tục bôi thuốc.
Cô bật cười, vai hơi run, ngăn tay cậu, đúng là một nhóc vừa xinh vừa đáng yêu.
Trên giường di động rung nhẹ, cô nhìn điện thoại, nét cười trên mặt biến mất, bước tới cửa sổ nhấn gửi tin nhắn.
“Ùm ——”
“Ngày giỗ em trai sao không tới?”
Tiếng mẹ Lê vang lên, giọng sắc lạnh, chất vấn rõ ràng như một xô nước đá đổ thẳng vào đầu, làm cô phải nín thở, cố gắng bình tĩnh.
“Đêm qua con có đi xem em ấy.”
Mẹ Lê nói: “Vậy thì về đây ngay, mẹ và ba đều ở nhà.”
Cô trầm mặc.
“Nghe thấy chưa?”
Cô đáp: “Ừ,” rồi ngắt, quay người lại, cúi xuống giữ Thẩm Tri Dật.
Có lẽ vì bối rối khi gọi điện, cậu vẫn cứ nhìn cô.
“ Chị có chút việc, đi trước đây.”
Thẩm Tri Dật cúi đầu bôi thuốc, không nói gì.
Lê Na mặt lạnh, hơi thở ôn nhu biến mất, như thay đổi thành một con người khác, nét mặt lạnh lùng bao phủ, môi mím chặt. Cô không đợi Thẩm Tri Dật trả lời, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Ngồi trên giường, Thẩm Tri Dật ngẩng đầu, nghe tiếng bước chân cô ngày càng xa, rồi nhảy xuống giường, điểm chân nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng bệnh, nhìn theo bóng dáng Lê Na biến mất sau một góc tường. Một dúm tóc quăn bay lên, cọ qua góc tường.
Ô tô chạy đến nghĩa trang, Lê Na xuống xe, tay cầm một bó cúc trắng.
Cánh hoa chống lên cằm cô, khuôn mặt trông càng gầy, hơn nữa đêm qua không ngủ, đôi mắt dưới mí xanh rõ rệt, môi cũng tái nhợt, nhìn thật tiều tụy.
Nghĩa trang không một bóng người, tìm người quá khó, Lê Na liếc nhìn quanh, lập tức đi về phía mộ.
Trên bia mộ khắc: Lê Thư Tân chi mộ – chính là em trai cô.
Cô khom lưng, nhẹ nhàng đặt bó cúc xuống, chưa kịp đứng thẳng thì nghe mẹ Lê nói:
“Ba con đang ở ngoài nghỉ dưỡng, con gái à.”
Tim cô như rơi xuống, may mà vẫn kịp bình tĩnh trở lại. Không ngờ cô lại nghe được câu nói này trực tiếp từ mẹ. Trực tiếp đến mức tác động càng mạnh.
Tuy chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng Lê Na đã sớm nhận ra ba cô có bí mật. Cô còn nhớ một lần ngồi ở ghế sau xe ba, cửa xe khép kín, thấy một thứ son môi, lén mở ra ngửi, mùi là chocolate. Mẹ cô đã mấy chục năm không trang điểm, chuyện này khiến cô nghi ngờ.
Có lần ba về nhà, mẹ cô bất ngờ đi lên gần, từ vai ông nhặt lấy một lọn tóc đen dài, hỏi tại sao có tóc đó, ba cô nói không biết, trông cũng như thật sự không biết.
Nghi ngờ một lần gieo xuống, như hạt giống điên cuồng mọc lên, không thể kiểm soát.
Lê Na chưa từng thấy mọi thứ mệt đến thế, cô yêu nhất hai người này – ba mẹ cô. Hai người đó yêu nhau, nhưng một người phản bội, phản bội cả gia đình.
Kể từ đó, Lê Na không còn tin vào cha, cũng mất đi ảo tưởng về tình yêu và hôn nhân. Lớn lên, cô càng tin rằng trên đời này chẳng có người ra quỹ giúp đỡ, nếu có cũng chỉ là vì chưa gặp đúng người mà cô thật sự yêu.
Cô nhìn quanh một lượt: “Ba đâu? Không phải nói ba cũng ở đây sao?”
Mẹ cô vuốt lên bia mộ: “Một lát nữa ba sẽ về, Tết nhất có thể đi đâu, chắc chắn đi tìm hồ ly tinh đó!”
Mẹ cô cười lạnh, mắt lóe ánh sáng dữ: “Nghe nói hồ ly tinh đó mang thai, lại là con trai! Hắn giấu tốt lắm, sợ mẹ tới tìm phiền phức, phải sinh xong mới để mẹ nắm được!”
Lê Na đứng bên, không nói gì, cảm xúc trong lòng như rác rưởi bị dội ngược.
Mẹ cô càng nói càng hăng, không ngừng túm tay Lê Na:
“Con đừng nóng nảy! Nếu hồ ly tinh sinh con, ba con sẽ chuyển hết tài sản cho người ngoài! Con đừng hòng nghĩ tới một phần nào!”
Tác giả:
Mẹ Lê là nhân vật đáng ghét, xuất hiện rất ít, lên sân khấu không nhiều chương. Ngoài mẹ Lê, mọi người đều đối xử tốt với nữ chính, không ngược cô; tác giả thích ngược nam, xem nam rơi nước mắt, hắc hắc…
Lời editor ✨: Vì vừa đọc vừa edit nên đôi khi mình nhầm xưng hô, nên tạm thời để cậu – chị cho hợp bối cảnh nha. Sau này cậu có “crush” với chị rồi, mình sẽ đổi lại cho ngọt ngào hơn! 😆💖