Thằng bé này, không biết cha mẹ đâu, ngày nào cũng bới rác kiếm đồ ăn, nhặt quần áo mặc, Trương Duyệt chưa từng thấy ba mẹ nó xuất hiện.
Không rõ nó sống thế nào, vậy mà vẫn là một thằng bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu, khiến lòng thương hại trong cô dâng tràn.

Buổi tối hôm đó, lò bánh còn dư lại năm hộp bánh kem dâu tây bơ, là Trương Duyệt cố tình làm nhiều để dành cho Thẩm Tri Dật.
Sợ bơ trên mặt bị hỏng, cô không dùng giấy gói mà lấy hộp chuyên đựng bánh kem đóng cẩn thận.

Chuông gió trên cửa vang lên, một người phụ nữ đẩy cửa bước vào, thấy Trương Duyệt đang dọn đồ liền hỏi:
“Tan ca rồi à?”

Người phụ nữ mặc áo khoác caro đen, phối với váy bút chì dài, để lộ mắt cá chân, trên chân là đôi giày da mới tinh làm nổi bật đường cong bắp chân.
Da trắng, môi hồng, khuôn mặt dịu dàng, mái tóc uốn sóng đen nhánh xõa trên ngực, sống mũi ửng đỏ, cả người toát ra vẻ quyến rũ chói mắt.

Cổ tay áo cô để lộ nửa chiếc đồng hồ – là Patek Philippe nữ, thời điểm mới ra mắt giá hơn 2,3 tỷ, giờ đã ngừng sản xuất, trên thị trường sưu tầm có giá hơn 6 tỷ.

Thế nhưng, người phụ nữ này nhìn qua lại rất trẻ, chắc cùng tuổi với Trương Duyệt, vậy mà khí chất sang quý lấn át, sự tao nhã toát ra khiến toàn thân cô ta đều đắt giá hơn cả cửa tiệm bánh nhỏ này.

Trong lòng Trương Duyệt dấy lên cảm giác thất bại. Khoảng cách giữa người với người, từ khi sinh ra đã ngày càng xa vời. Người giàu thì càng giàu, còn người nghèo thì cả đời cũng chẳng thể với tới xuất phát điểm của họ.

Cố nén mặc cảm, Trương Duyệt mỉm cười:
“Xin lỗi, hiện tại chỉ còn bánh kem dâu tây và croissant thôi.”

Người phụ nữ không nhíu mày, giọng nhàn nhạt:
“Croissant còn mấy cái?”

“Ba cái.”

“Gói cho tôi.”

“Vâng.”

Trương Duyệt cẩn thận gói, đóng hóa đơn rồi đưa tận tay.
Cô ta thanh toán xong, nhận lấy, cổ tay áo khẽ dịch xuống, lần này Trương Duyệt nhìn rõ – đúng là Patek Philippe. Cảm giác tự ti lại dâng lên.

Người phụ nữ xách croissant, đẩy cửa đi ra, chuông lại kêu “leng keng”. Ngay cửa là một thằng bé con – khuôn mặt đáng yêu sáng sủa, chỉ là làn da thô ráp, đôi mắt mang theo vẻ hoang dại của dã thú.

Thẩm Tri Dật cũng nhìn chằm chằm cô ta, bản năng muốn né tránh, nhưng ánh mắt lại bị hút chặt, không thể rời đi, chỉ ngây ngốc nhìn. Lâu dần, cậu sinh ra ảo giác như thể mình bị lột sạch, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Cậu quay đi, vành tai cũng đỏ.

Có lẽ vì sợ chạm bẩn quần áo hàng hiệu của cô ta, sẽ gây ra hậu quả bản thân không gánh nổi, nên cậu vội lùi sang bên nhường đường.

Người phụ nữ vẫn đứng đó, cúi mắt nhìn, khóe môi khẽ cong.

Trương Duyệt vừa dọn xong, xách năm hộp bánh ra, thấy cô ta chưa đi liền lễ phép hỏi:
“Xin chào, chị còn cần gì nữa sao?”

“Đây là em trai cô à?” – người phụ nữ hỏi, mắt nhìn Thẩm Tri Dật.

Trương Duyệt vội đáp:
“Không phải em tôi, thật ra tôi cũng không biết nó từ đâu tới.”

“À, vậy sao.”

Người phụ nữ đẩy cửa kính, trước khi đi còn đưa tay xoa đầu Thẩm Tri Dật, ấn hai cái như thể đang trêu đùa một con thú cưng.

Thân hình gầy yếu của Thẩm Tri Dật lảo đảo, suýt ngã, trong lòng dâng lên tức tối bị đè nén, chỉ biết ôm chặt chiếc bánh kem trong tay.

Cận Tết Nguyên Đán, phố treo đầy lồng đèn đỏ, người ta đã về quê hết, thành phố trở nên vắng lặng.

Trương Duyệt gom hai túi bánh mì lớn, đặt cạnh thùng rác, rồi chạy xe điện về nhà.
Thẩm Tri Dật từ trong hẻm tối bước ra, chờ cô rời đi mới nhanh chóng nhặt lấy, chẳng chút khách khí.

Trương Duyệt nói:
“Sáng mai chị về quê ăn Tết, mùng tám mới đi làm lại. Nhà em còn đồ ăn không?”

Thẩm Tri Dật siết chặt túi giấy, do dự vài giây rồi gật đầu.

Nhưng trên đường về, một tên thanh niên tóc vàng nồng nặc mùi rượu chặn lại – mặt rỗ, răng vàng đen, râu ria lởm chởm, mặc chiếc áo bông cũ nát.

“Ê, Thẩm Tri Dật, mày lại đi ăn cắp ở đâu hả?” – hắn thò bàn tay nhớp nháp chụp lấy.

Thẩm Tri Dật né sang bên, bánh mì suýt rơi ra.

“Ở đâu ra đồ ăn ngon thế này?” – hắn tức tối, lại với tay giật.

Cậu tiếp tục né, nhưng hành động ấy càng khiến gã nổi điên. Gã đá bay túi bánh mì, túm tóc cậu đập xuống đất, lấy chân giẫm lên lưng, nghiến mạnh.

“Đồ chó! Lão tử ăn của mày là cho mày thể diện, nghe chưa!”

Hắn đạp thêm một cú, rồi xách bánh mì đi mất, vừa huýt sáo vừa khoái chí.

Một ngày một đêm không có gì ăn, đêm xuống, Thẩm Tri Dật lại mò tới tiệm bánh ngọt.
Trong tiệm khóa cửa, tối om. Cậu nhìn sang thùng rác, chui vào bới. Chỉ tìm được ít đồ thừa đóng băng, nửa hộp cơm dính nước thịt kho còn mùi thơm.

Cậu dùng tay bẩn bốc lên, vo lại nhét vào miệng, nghẹn đến đỏ cả mắt, gõ ngực mãi mới nuốt nổi.

Nhưng rồi rác thải cũng hết, hàng quán nghỉ Tết, chẳng còn thức ăn thừa.
Tuyết rơi trắng xóa, đôi chân nứt nẻ, lông mi bám tuyết, bụng réo cồn cào.

Đêm giao thừa, cậu đã ba ngày chưa ăn. Đi trên tuyết loạng choạng, dép lê chẳng biết mất từ khi nào, hai bàn chân sưng đỏ tê cứng, không còn cảm giác.
Cậu ngã xuống, cố chống dậy mấy lần đều vô ích.

Cuối cùng, ngẩng đầu, cậu vốc một nắm tuyết, đói đến hoa mắt, tưởng đó là đường trắng.
Nhẹ nhàng bỏ vào miệng, cố gắng nuốt xuống, nước mắt trào ra, trước mắt nhòe đi.
“Tại sao… chẳng có chút vị ngọt nào…”

___

Đêm giao thừa, đường trơn băng, tuyết phủ dày.
Lê Na lái xe chậm lại, trên tay lái, chiếc đồng hồ Patek Philippe lóe sáng dưới tay áo.

Rẽ vào giao lộ, ánh đèn xe chiếu thấy một thân ảnh gầy nhỏ nằm sấp trên tuyết, trông ghê rợn mà xót xa.

Cô lập tức dừng xe, cảnh giác quan sát xung quanh.
Đây là khu phố sầm uất, dù Tết vắng người nhưng camera khắp nơi, sẽ chẳng ai ngu ngốc dùng một đứa trẻ làm mồi nhử ở chỗ này.

Nghĩ vậy, Lê Na yên tâm xuống xe, bước về phía bóng dáng nhỏ kia.
Tuyết rơi lấm tấm trên tóc, gió lạnh thổi làm đỏ chót mũi. Lê Na lạnh đến nỗi nước mắt cũng trào ra, làm đôi mắt trong veo thêm ươn ướt. Vài lọn tóc xoăn bị gió thổi dính lên môi đỏ, cô khẽ đưa ngón tay gạt ra, vén gọn sau vành tai.

Cô túm lấy cổ áo sau lưng cậu bé, nhẹ nhàng xoay người lại, liền thấy một gương mặt đông cứng đến trắng bệch, thoáng quen mắt một cách kỳ lạ.
Lê Na ngồi xổm xuống nhìn kỹ một hồi, mới vỗ trán nhớ ra – thì ra trước đó từng gặp cậu trong tiệm bánh mì.

“Ê, tiểu quỷ, không sao chứ?”
“Dậy mau!”

Lê Na vỗ hai bên má cậu, “bộp bộp” vang giòn.
Thẩm Tri Dật mở mắt, nhưng ánh nhìn vẫn còn ngây dại, chưa tỉnh táo hẳn. Cảm nhận được hơi ấm từ người Lê Na, cậu chậm rãi cuộn mình, ngả sát vào lòng cô.

Thân thể gầy nhỏ kia không nặng lắm, ôm như một chú cún lớn đang nhào vào ngực người. Hàng mi khép lại, khoé mắt còn đọng lệ, bụng lại phát ra một tiếng kêu réo vang dội.

Thì ra là đói bụng, Lê Na thầm nghĩ.
“Ba mẹ em đâu? Sao lại một mình ở đây?”

Thẩm Tri Dật dường như không nghe thấy, cả người chui rúc trong vòng tay cô, co ro lại, hai tay ôm chặt trước ngực, trông chẳng khác gì một chú chó hoang lang thang ngủ trong hẻm nhỏ.

Lê Na ngồi xổm đến mức chân tê rần, bèn dứt khoát bế cậu bé lên bằng một cái ôm công chúa. Cô điều chỉnh vài lần, tìm được tư thế thoải mái cho cả hai.

Trong cơn mơ vì đói và lạnh, gương mặt Thẩm Tri Dật áp vào thứ mềm mại ấm áp như chiếc gối, khẽ cọ cọ tìm sự dễ chịu.
Lê Na cả người cứng ngắc, mặt thoáng đỏ, vừa thẹn vừa tức trừng cậu một cái. Nhưng cậu bé đã ngủ say, nào hay biết gì.

Cô khẽ dịch người, kéo cậu ra khỏi lồng ngực mình.

*

Rạng sáng hai giờ, pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, chào đón năm mới.

Trong bệnh viện yên ắng, y tá trực gật gù bên quầy, thỉnh thoảng bị tiếng pháo làm giật mình, rồi lại ngủ thiếp đi.

Tầng cao nhất của khu VIP, Lê Na ngồi trên sofa ngáp dài.
Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra, nhẹ giọng báo cáo:

“Xương vừa đo, cậu bé này mười ba tuổi.
Tay chân đông cứng tổn thương rất nặng, hẳn năm nào cũng tái phát. Trong tóc có chấy, tôi đã cạo sạch. Trong bụng có ký sinh trùng, phải đặc biệt lưu ý, uống thuốc đúng hạn để tẩy.
Thân thể suy dinh dưỡng lâu ngày, dạ dày rất yếu. Hiện tại truyền dịch dinh dưỡng, đợi tỉnh lại thì ăn chút đồ dễ tiêu trước, rồi mới dần dần bồi bổ bằng thịt cá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play