Kỷ Tri giấu việc mình lén nuôi một con tang thi, phải lần ngược lại năm ngày trước.

Hôm đó nàng vừa tỉnh dậy thì cửa phòng đã vang lên vài tiếng gõ “cộc cộc cộc”. Ngoài cửa, giọng nói ngọt ngào của cô nhỏ – Kỷ Vãn Nguyệt cất lên:

“Tri Tri, tỉnh chưa? Cô vào nhé~”

Nàng còn chưa kịp trả lời dứt câu, cánh cửa đã bị Kỷ nữ sĩ đẩy ra, bà ôm theo một chiếc hộp giấy thật to, hối hả đi thẳng đến mép giường.

Ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tri, mùi hương nước hoa quen thuộc lập tức lan tỏa, đầu ngón tay với bộ móng hồng nhạt khẽ chạm vào chóp mũi nàng:

“Nhìn xem cô mang cho con thứ tốt gì này.”

Nói rồi bà mở chiếc hộp, tấm lụa gói bung ra, ánh sáng phản chiếu lấp lánh khiến mắt Kỷ Tri choáng váng.

Đặt trên cùng là một chiếc vòng cổ kim cương chói lọi, từng viên to nhỏ gắn kín thành một dải.

“Cô nhỏ thương con nhất mà,” Kỷ Vãn Nguyệt cười quyến rũ, “đây là quà thủ lĩnh căn cứ Hải Thành tặng cho bác Tần, cô vừa lấy được liền mang về cho con.”

Chiếc vòng xa xỉ đến mức, ngay cả trong thời mạt thế khốc liệt, chỉ cần liếc mắt cũng đủ biết giá trị không thể đo đếm. Dưới lớp vòng cổ ấy còn có một chiếc váy lụa màu champagne, vải mềm mại, tầng tầng lớp lớp, chưa mặc đã có thể tưởng tượng ra vẻ mộng ảo của nó.

Kỷ Tri vội ngăn lại, không để bà thử vòng lên cổ mình:
“Cô à, cô đưa cháu mấy thứ này làm gì chứ. Váy này mặc vào lỡ có chuyện xảy ra, ngay cả chạy cũng không chạy nổi.”

Nhưng bàn tay yếu ớt của nàng nhanh chóng bị Kỷ nữ sĩ gạt phắt đi.

“Cô còn không phải vì lo cho con sao?” Bà chau mày, “Căn cứ bây giờ đã có tổ tuần tra bảo hộ, còn chuyện gì phải sợ. Con biết có bao nhiêu người đang tìm cách leo lên giường Văn Định không? Hôm trước trong hội nghị lãnh sự còn có người công khai giới thiệu nữ nhân cho hắn đấy!”

Kỷ Tri thở dài bất đắc dĩ:
“Cô à, chuyện đó thì kệ hắn, có liên quan gì đến cháu.”

“Liên quan chứ!” Đôi mắt hồ ly tinh anh kia cong lên, cho dù không cười cũng vẫn mười phần phong tình. Bà nhéo má nàng, giọng điệu sắc bén:
“Cô nhỏ đã nói bao nhiêu lần rồi? Đàn ông, chính là tài nguyên. Tóm được thì đừng để tuột mất!”

“……”

Kỷ Tri cứng họng, nhìn người phụ nữ trước mặt.

Kỷ Vãn Nguyệt mặc bộ sườn xám màu lục đậm ôm sát cơ thể, đường cong quyến rũ được phác họa đến hoàn hảo. Chuỗi trân châu trắng sáng trên cổ và đôi khuyên tai đồng bộ khiến làn da bà càng thêm mịn màng lấp lánh. Bốn mươi mấy tuổi, nhưng nhờ chăm chút khéo léo, bà trông chẳng khác gì thiếu phụ ngoài ba mươi, hoàn toàn không thấy chút dấu vết mạt thế mài mòn.

Cô nhỏ của nàng, đích thực là một người đàn bà có thể sống sót ở bất cứ nơi đâu, một tay che trời.

Thuở trẻ, bất chấp gia đình ngăn cản, bà kiên quyết gả cho Biên tiên sinh – một người đàn ông goá vợ có con riêng. Sau khi cưới, dựa vào tài lực của Biên gia, bà sớm tung hoành cả hai giới thương nghiệp ở thành phố C. Đến tận bảy năm trước, khi mạt thế bùng nổ, Kinh Thị rơi vào địa ngục, dượng cùng Biên Nhiên mất tích, cả nhà mất chỗ dựa… nhưng bà chưa từng rơi một giọt nước mắt. Ngay lập tức, bà kéo Kỷ Tri còn đang bị phong toả ở trường đại học, chạy thẳng ra ngoài thoát nạn.

Mà nay, nghe đồn bà lại đang thân mật cùng phó lãnh đạo căn cứ – Tần Lập Sơn.

“Ở đúng thời điểm, làm đúng việc,” những lời ấy, Kỷ nữ sĩ chính là kẻ thể nghiệm rõ nhất.

“Hơn nữa,” bà liếc mắt, môi cười như hoa, “Văn Định chẳng những đẹp trai, lại còn là thiên tuyển giả, tính tình cũng tốt. Tuổi trẻ đã làm tổ trưởng tổ tuần tra, sau này căn cứ càng lớn mạnh, tương lai ngươi còn không biết sáng lạn thế nào. Nếu không phải hắn đối với ngươi có ý, ta đã sớm tự mình ra tay rồi.”

“Cô này…!”

“Thôi được rồi, ngoan nào.” Bà nheo mắt, cưng nựng xoa gương mặt nàng thêm mấy cái mới chịu buông tay, “Đừng lúc nào cũng ru rú trong phòng. Tối nay có đấu giá hội, con mặc váy này nhất định là nhan sắc số một số hai, trừ cô ra. Nghe lời cô, cô yêu con nhất.”

Cuối cùng, Kỷ Tri vẫn bị bà kéo đi.


Đấu giá hội hôm ấy phồn hoa đến mức khó tin. Thời mạt thế, chỉ sau ba tháng, trật tự cũ đã sụp đổ hoàn toàn. Căn cứ này mới xây hai năm, thế mà tín hiệu, cơ sở hạ tầng, và cả những buổi tiệc xa hoa đều đã mọc lên. Váy vóc lụa là, thiên tuyển giả – tất cả đều trở thành thước đo cho sự phân tầng mới.

Kỷ nữ sĩ vừa bước vào hội trường liền lập tức nhận ra Văn Định – lúc này đang được nhiều người vây quanh. Anh cũng nhanh chóng chú ý tới bọn họ, khẽ nói vài câu với bạn đồng hành rồi sải bước đi đến.

“Tần phó trưởng, Kỷ dì, và… Kỷ Tri, buổi tối tốt lành.”

Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, nụ cười vừa phải – đủ ôn hòa, đủ lễ độ, lại không mất đi phong thái.

Kỷ Vãn Nguyệt khẽ khoác tay Tần Lập Sơn, duyên dáng đáp lời, rồi đẩy Kỷ Tri về phía Văn Định:
“Hai đứa trẻ tuổi thì đi chơi đi, đừng đứng đây làm bóng đèn. Tiểu Văn, tiểu nha đầu nhà ta giao cho cháu.”

Nói rồi, bà còn ném cho Tần Lập Sơn một cái nháy mắt quyến rũ. Người kia bật cười hiểu ý, nói đôi câu khách sáo rồi dắt bà rời đi.

Kỷ Tri biết, cô thật sự muốn đem nàng gả cho Văn Định.

Thực ra, nàng và anh cũng từng có chút giao tiếp. Trước khi được điều sang tổ tuần tra, anh từng là đồng đội khai thác cùng nàng, phối hợp ăn ý. Nhưng từ ngày chia tổ, liên lạc cũng thưa dần. Chỉ có Kỷ Vãn Nguyệt là không ngừng nhắc đi nhắc lại bên tai.

Văn Định vẫn giữ thái độ tự nhiên, dẫn nàng về phía phòng khách. Trên đường, anh hỏi:
“Dạo này khu khai thác tình hình thế nào?”

Kỷ Tri đáp:
“Gần đây đã ngừng hết việc ra ngoài, nghe nói phát hiện một con tang thi kỳ quái ở gần căn cứ. Có khả năng là tam hình tang thi, để an toàn nên toàn bộ nhiệm vụ bị hoãn lại. Mà việc theo dõi, điều tra, đều giao cho tổ của các anh.”

Anh gật đầu, sắc mặt trầm xuống:
“Đúng vậy. Nó đã quanh quẩn nửa tháng, hành tung khó đoán, chưa từng bắt được hình ảnh cụ thể. Có người dò được dấu vết, từng xuất hiện gần khu khai thác. Vì vậy thượng tầng mới quyết định ngưng nhiệm vụ của các em. Hai ngày nay càng thêm quỷ dị, e rằng… sẽ quay trở lại khai thác khu.”

Giọng anh trầm hẳn, đôi mày khẽ nhíu:
“Kỷ Tri, nhiệm vụ khai thác rất nguy hiểm. Nếu em muốn, tôi có thể điều em sang tổ của tôi. Ở đây, ít ra tôi còn có thể bảo vệ em.”

Kỷ Tri dừng bước, cười nhạt:
“Cảm ơn, nhưng công việc hiện tại mới hợp với em.”

Anh không ngạc nhiên, chỉ thở dài cười khổ:
“Được, đừng vội từ chối. Lời mời này lúc nào cũng còn hiệu lực với em.”


Trong phòng khách, hầu ứng đưa cho họ hai quyển sách. Một là danh mục đấu giá, quyển còn lại, khiến Kỷ Tri lạnh sống lưng – 《Những điều cần chú ý khi nuôi dưỡng tang thi》.

Hóa ra… đấu giá đêm nay, chính là tang thi.

Từ trên khán đài, từng tang thi được đưa lên trưng bày, kèm theo mô tả tỉ mỉ, thậm chí… “chỉnh hình cơ thể” để thoả mãn nhu cầu riêng của khách nhân.

Kỷ Tri vừa nghe đã thấy buồn nôn.

Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng dừng lại.

Trong tầng hầm, giữa hàng trăm chiếc lồng sắt, có một bóng người bị xiềng chặt tứ chi, mang rọ sắt che miệng—

Biên Nhiên.

Trái tim nàng chấn động, không nhớ rõ mình đã bước vào đó như thế nào. Chỉ biết, ngay trước khi những người khác ùa vào kiểm tra vì báo động, nàng đã kịp nắm lấy tay hắn, dưới chân sáng lên một vầng sáng trắng.

Nàng… đã đem Biên Nhiên trộm đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play