Kỷ Tri kéo chặt dây trói xuyên qua vòng kim loại, siết đến mức cuối cùng rồi mới thả xuống, để nó rơi gọn vào khóa.

Nàng kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, chắc chắn rằng độ căng vừa vặn, không hề có kẽ hở để hắn thoát ra, lúc ấy mới khẽ thở phào, đứng dậy.

Hai tay hắn bị trói chặt ra sau lưng, cố định kỹ càng. Đôi chân cũng bị khóa cứng trên ghế, phòng ngừa mọi tình huống bất ngờ. Đùi và vai đều có thêm dây xiết, tầng tầng lớp lớp, đến mức hầu như không còn khả năng chống cự.

Làm đến mức này, hẳn sẽ không còn sơ sót nào nữa.

Người đàn ông bị nàng buộc chặt trên ghế, làn da tái nhợt, yên lặng như tro tàn. Giữa trán hắn, một lỗ máu đen sẫm, hình tròn hoàn hảo, đã khô lại, quanh mép còn lộ ra chút xương trắng – dấu vết của một phát súng xuyên sọ. Với vết thương ấy, không một con người nào có thể còn sống sót.

Thế nhưng… toàn thân hắn vẫn căng cứng, cơ bắp gồng lên, mạch máu trên cánh tay nổi rõ, run rẩy không ngừng dưới sự trói buộc tàn khốc của dây xiết.

Kỷ Tri quá quen thuộc với biểu hiện này – đây chính là dáng vẻ của một tang thi khi ngửi thấy mùi đồ ăn.

Chỉ là… đôi mắt kia lại khiến nàng rùng mình. Một màu xám trắng trong trẻo, trống rỗng, nhưng lại cứ yên tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, không chút gợn sóng.

“Thật sự… ta rốt cuộc vì cái gì mà lại nuôi cái tổ tông này…” – Kỷ Tri nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được thì thầm oán một câu.

Dù nói vậy, cuối cùng nàng vẫn đành thở dài nhận mệnh, chống tay lên ghế, chậm rãi quỳ xuống, ngồi trên đùi hắn.

Trong suốt quá trình, nàng cảm nhận rõ ràng ánh mắt màu xám trắng kia không rời khỏi mình nửa khắc. Cơ bắp dưới thân khẽ run, từng đợt như truyền vào da thịt nàng. Kỷ Tri mím chặt môi, cẩn trọng đưa tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ đen trùm kín nửa khuôn mặt hắn.

“Biên Nhiên… hôm nay anh cũng không được cắn tôi.”

Dẫu biết hắn đã chẳng còn ý thức, cũng nghe không hiểu, nàng vẫn thì thầm như để tự trấn an mình.

Khi chiếc mặt nạ bị tháo xuống, toàn bộ gương mặt hắn hiện ra. Vẫn là đường nét tinh xảo, đẹp đến khó tin, gần như chẳng khác gì lúc còn sống. Chỉ có đôi môi tái nhợt hơi hé mở, bên trong là đầu lưỡi đỏ tươi đến chói mắt. Mỗi lần nhìn thấy, Kỷ Tri lại bất giác rùng mình, không khỏi nghĩ – chẳng lẽ nó thật sự đã từng ăn thịt người sao?

Đôi môi lạnh lẽo của hắn gần như không thể chờ thêm, áp lên cổ nàng, mang đến một cảm giác ướt át, dính nhớp. Dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi khi răng hắn vô tình chạm vào da thịt, một luồng lạnh buốt vẫn sẽ chạy dọc sống lưng nàng, khiến cả người cứng đờ.
Môi hắn lạnh lẽo chạm vào làn da, men theo động mạch cổ nàng rồi trượt xuống xương quai xanh, để lại từng vệt ẩm ướt. Kỷ Tri khẽ cắn môi, đầu ngón tay run rẩy, từng chiếc khuy áo được chậm rãi cởi ra.

Dưới lớp vải mỏng, làn da trắng mịn hiện ra, ngay lập tức bị hắn để lại những dấu đỏ loang lổ. Đau đớn xen lẫn tê dại, từng chút, từng chút một, khiến thần kinh nàng căng lên đến cực hạn. Kỷ Tri đã có kinh nghiệm, biết đó chính là dấu hiệu hắn đang đói khát.

Nàng lại một lần nữa thầm oán trách mình trong lòng – rốt cuộc vì sao phải tự tay nuôi dưỡng một "tổ tông" thế này? Nhưng rồi, vẫn không thể làm gì ngoài thuận theo, cẩn trọng tháo bỏ tầng vải cuối cùng.

Ngay giây tiếp theo, hơi lạnh từ hắn ập đến, toàn bộ cơ thể nàng run lên. Cảm giác ấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể mỗi dây thần kinh đều bị khơi dậy, truyền đi một cơn ngứa ran khó chịu nổi. Kỷ Tri bất giác siết chặt vai hắn, ngón chân khẽ co lại, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Cảm giác quá mãnh liệt khiến trong đầu nàng vang lên một tiếng nổ mơ hồ. Âm thanh mơ hồ của hắn, của nàng, xen lẫn hương vị nhàn nhạt trong không khí, khiến thân thể nàng mềm nhũn, chỉ có thể ngồi thụp xuống trên đùi hắn, mặc cho nhịp run rẩy dưới cơ thể càng thêm rõ ràng.

Kỷ Tri biết rõ, tình huống này… không hề bình thường. Tang thi nàng từng gặp, ngoài số ít tiến hóa, phần lớn đều trì độn, phản ứng chỉ giới hạn ở bản năng ăn thịt. Nhưng Biên Nhiên thì khác. Hắn nhạy bén đến mức đáng sợ, giống như cơ thể vẫn còn lưu giữ bản năng của con người.

Ý nghĩ này khiến nàng càng thêm bất an. Trong lúc run rẩy chịu đựng, nàng dứt khoát đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở diễn đàn nội bộ của căn cứ – nơi người ta bàn tán đủ mọi thứ về tang thi. Ngón tay run run gõ lên ô tìm kiếm:

“Tang thi xuất hiện phản ứng lạ, phải làm sao?”

Một loạt bài viết hiện ra. Tiêu đề toàn những thứ khiến nàng muốn nôn:

“Cách để tang thi của bạn nghe lời hơn.”
“Thủ thuật giúp tang thi phản ứng nhanh.”
“Mười phút cải tạo – biến tang thi thành công cụ hoàn hảo.”

Kỷ Tri: “……”

Nàng biết những kẻ nuôi tang thi đều là một lũ biến thái, nhưng không ngờ lại biến thái đến mức này.

Không may, tay nàng lỡ chạm phải, mở ra một đoạn video. Giọng nữ máy móc vang lên đột ngột trong căn phòng tĩnh lặng:

“Ai cũng biết tang thi nam có sức mạnh vượt trội. Một khi xuất hiện phản ứng, thời gian duy trì sẽ gấp mấy lần người thường, mang lại trải nghiệm khó quên…”

Kỷ Tri ngẩn người, chiếc điện thoại rơi “cạch” xuống sàn. Ánh mắt xám trắng kia dường như cũng di chuyển, dừng lại theo từng động tác nhỏ của nàng.

Nàng biết rõ, đó chỉ là phản ứng bản năng với âm thanh. Nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt Kỷ Tri vẫn nóng bừng, vành tai phiếm đỏ.

Giọng nói trong video vẫn tiếp tục, giảng giải những thứ khiến nàng xấu hổ muốn độn thổ. Trong khi đó, hắn vẫn im lặng, ánh mắt trống rỗng mà sắc bén, nhưng miệng thì không ngừng lưu lại dấu vết trên da nàng – như thể đang ăn, lại như thể đang….

Cuối cùng, Kỷ Tri buộc phải khẽ nghiến răng, đẩy nhẹ hắn ra, thoát khỏi sự quấy nhiễu ấy. Nàng vội vã kéo lại áo, nhìn những dấu đỏ loang lổ trên ngực mà tức giận, chỉ có thể oán thầm trong lòng:

“Đây tuyệt đối cũng không phải là cách nuôi tang thi đúng đắn…”

Năm thứ bảy của mạt thế, các căn cứ của người sống sót đã dần ổn định, lấy trung tâm làm hạt nhân để từng bước khôi phục trật tự. Trong số những “thiên tuyển giả”, chẳng biết từ khi nào lại nổi lên một trào lưu kỳ quái: nuôi dưỡng tang thi.

Bởi vậy, thậm chí các nhà đấu giá còn biên soạn hẳn một quyển “cẩm nang nuôi tang thi”.

Trong tay Kỷ Tri không có quyển chỉ nam ấy, nàng chỉ từng lén nhìn qua vài lần tại hội đấu giá. Nhưng dù chỉ thoáng đọc, nàng vẫn nhớ rõ điều đầu tiên được nhấn mạnh:

Đối với tang thi chưa trải qua xử lý đặc biệt, vì an toàn tuyệt đối, người nuôi tuyệt đối không được tháo bỏ mặt nạ giam miệng.”

Bởi lẽ, tang thi vốn không còn lý trí. Tuy nguyên nhân cụ thể vẫn chưa được làm rõ, nhưng đặc trưng cơ bản của chúng là khát máu và dục vọng cắn xé điên cuồng.

Thế nhưng, ai có thể ngờ được – Biên Nhiên, người khi còn sống tao nhã đến mức ngồi vào bàn ăn cũng khiến các dì giúp việc phục vụ mười mấy năm trời không thể đoán nổi khẩu vị, sau khi biến thành tang thi vẫn lại… kén ăn?

Ban đầu, Kỷ Tri thử cho hắn uống máu. Cánh tay nàng giờ vẫn còn lưu lại vết sẹo khi tự rạch để lấy máu. Thế nhưng khi nhỏ máu qua khe mặt nạ cho hắn nuốt, Biên Nhiên chỉ im lìm, căn bản không mở miệng.

Nếu không phải sợ mùi máu tươi quá nồng sẽ khiến người khác nghi ngờ, nàng cũng chẳng liều lĩnh tháo mặt nạ ra rửa.

Vậy mà, trong khoảnh khắc nàng đưa mặt nạ lại gần để đeo cho hắn, Biên Nhiên bất ngờ áp sát cổ nàng. May mắn là hắn không hề há miệng. Nếu không, Kỷ Tri có lẽ đã theo phản xạ mà bóp gãy cổ hắn ngay lập tức.

Thay vì cắn, môi hắn chỉ khẽ cọ s*t bên cổ, dọc xuống… và dừng lại ở trước ngực nàng.

Đó là bản năng săn mồi của tang thi sao?

Dĩ nhiên Kỷ Tri không thể để hắn muốn làm gì thì làm, nàng lập tức đẩy hắn ra.

Thế nhưng, sáng hôm sau tỉnh lại, nàng giật mình phát hiện ngực mình ướt một mảng. Cả bầu ngực căng trướng đến khó chịu. Nàng thử xoa nhẹ, rồi chết lặng nhìn chất lỏng trắng đục mang hương sữa chảy ra từ đầu ngực mình.

Khoảnh khắc ấy, Kỷ Tri cảm giác cả thế giới sụp đổ.

Mãi đến khi đến phòng y tế của căn cứ kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận cơ thể không có dị thường gì, nàng mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật – bản thân chẳng hiểu vì sao lại có thể tiết sữa.

Nói thẳng ra, nếu không phải tang thi – loại sinh vật vốn đã là một cái xác biết đi – cũng có khả năng bị “đói chết”, và nếu Biên Nhiên không hề lộ ra dục vọng muốn cắn nàng, thì Kỷ Tri chắc chắn không bao giờ cắn răng thử nuôi hắn bằng cách này.

Nhưng có lần đầu tiên, ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba…

Sau khi mặc lại quần áo chỉnh tề, Kỷ Tri quay đầu liếc sang – liền phát hiện giữa hai chân hắn vẫn còn một khối sưng lớn, căng cứng đến kinh người.

Theo những gì diễn đàn căn cứ viết, hiện tượng tang thi cương cứng kỳ thật cũng chẳng hiếm gặp. Chỉ là, nàng thật sự không hiểu, vì sao Biên Nhiên lại hoàn toàn không giống những lời người ta bàn tán về việc “phản ứng khó khắn”?

Kỷ Tri dứt khoát coi đây là do khi còn sống Biên Nhiên vốn có trí tuệ và thần kinh phát triển vượt trội hơn người thường. Có lẽ sau khi biến thành tang thi, những tàn dư ấy vẫn còn sót lại, khiến hắn nhạy cảm hơn mà thôi.

Còn về việc xử lý cái khối đang căng cứng kia…

Kỷ Tri quyết định mặc kệ.

Ngực nàng hiện tại cũng đang đau đây. Huống hồ, hắn là tang thi – không bị đói chết là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play