Sáng ngày hôm sau, trong nhóm chat của lớp có thông báo buổi tối 6 giờ sẽ họp lớp.

Sắp được gặp mặt các bạn học chưa từng quen biết, Bạch Đường trong lòng có chút háo hức.

Chưa đến 5 rưỡi, Bạch Đường đã dọn dẹp xong chuẩn bị đến phòng học.

Quý Hành Dữ và Lục Cảnh Phong ra ngoài từ sớm đến giờ vẫn chưa về, Du Kỳ cũng không biết đi đâu.

Bạch Đường đăng một tin nhắn vào nhóm, nhắc nhở mọi người đừng quên họp rồi ra cửa.

Đến hội trường, bên trong không có một bóng người.

Bạch Đường không bỏ qua bất cứ khoảng thời gian học tập nào.

Đối với cậu, đọc sách là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận. Thế là cậu mở ứng dụng học từ vựng, chuyên tâm ôn lại từ vựng tiếng Anh trình độ B2.

Người dần dần đến đông hơn.

Cậu đang học rất hăng say, bỗng lưng bị vỗ một cái.

Cậu giật mình, tay run lên bấm nhầm, màn hình hiện ra chữ “Thất bại”.

Cậu có chút bực mình, quay đầu lại thấy một người đang cười hì hì nhìn mình.

Người đó để tóc húi cua, ngũ quan đoan chính, nhưng lông mày và tai lại đeo một chuỗi khuyên, khiến trông anh ta có chút hung dữ.

Ánh mắt Bạch Đường hạ xuống, thấy trên bắp tay lộ ra một mảng hình xăm lớn.

Cậu không để lộ dấu vết gì, lùi người ra sau một chút, nuốt những lời phàn nàn vào bụng.

Lâm Vũ thấy rõ mặt cậu, càng cảm thấy mình đến đúng chỗ.

Cậu ta chống tay lên bàn, ghé đầu về phía trước nhìn chằm chằm vào điện thoại của Bạch Đường, cố gắng hạ thấp giọng, nói một cách dịu dàng: “Cậu đang làm gì đấy?”

Bạch Đường không quen cậu ta, cảm thấy người này tự nhiên quá mức, nhưng cũng chỉ mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đang học từ vựng.”

“...Chăm chỉ thật đấy.”

Lâm Vũ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, trong lòng càng thêm yêu thích.

Gương mặt này quả thật rất hợp gu của cậu ta! Cậu ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt to, đen trắng rõ ràng của Bạch Đường, cơ thể không kìm được nghiêng về phía trước: “Tôi tên là Lâm Vũ, tôi học khoa Thể dục.” Nói xong, cậu ta tùy tiện làm động tác úp rổ: “Chơi bóng rổ.”

Bạch Đường nghi hoặc nói: “Nhưng đây là khoa Khoa học máy tính, cậu có đi nhầm không đấy?”

“Không có, tôi đến đây chơi thôi. Nghe nói khoa các cậu năm nay có nhiều trai đẹp, nên tôi đến xem.”

“À…”

Bạch Đường không hiểu, tại sao cậu ta không xem gái đẹp mà lại muốn đến xem trai đẹp.

Lâm Vũ lại gần hơn một chút: “Thêm WeChat đi, làm quen.”

Làm quen thêm bạn bè đối với Bạch Đường không phải là chuyện xấu, cậu vui vẻ đồng ý.

Vừa thêm xong, Quý Hành Dữ liền tới.

Hắn thấy rõ được khoảng cách quá gần giữa hai người.

Chỉ cần Bạch Đường mặt hơi nghiêng đi một chút, mặt cậu có thể chạm vào môi người kia.

Ánh mắt người đó nóng bỏng đến đáng sợ, điều này khiến Quý Hành Dữ nhận thấy một chút không ổn.

Hắn cũng không nghĩ kỹ, bước tới đá nhẹ vào ghế của Bạch Đường, ngữ khí không mấy tốt: “Làm gì đấy?”

Sự xuất hiện của hắn đã thành công kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Bạch Đường thấy hắn thì rất vui, cuối cùng cũng có người quen đến rồi, cậu chỉ vào Lâm Vũ nói: “Cậu ấy học khoa Thể dục.”

Quý Hành Dữ không thèm nhìn Lâm Vũ, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Bạch Đường, lạnh lùng nói: “Có liên quan gì đến tôi.”

Không khí có chút xấu hổ, Bạch Đường cười khan hai tiếng.

Cậu chủ là vậy đấy, tính tình không tốt là thái độ bình thường của hắn.

Lâm Vũ cảm thấy rất khó chịu, không chỉ vì thái độ khinh thường của đối phương.

Cậu ta biết Quý Hành Dữ.

Hôm qua trong nhóm tân sinh viên, ảnh của hắn đã được lan truyền khắp nơi, còn điên cuồng xuất hiện trên các trang tỏ tình.

Nói thật, trong lòng cậu ta ghen tị muốn chết.

Cậu ta đứng dậy, khó chịu trừng vào gáy của Quý Hành Dữ, sau đó gượng cười vẫy điện thoại với Bạch Đường: “Giữ liên lạc nhé.”

Nói xong, cậu ta rời đi.

“Cậu quen cậu ta à?” Quý Hành Dữ hỏi một cách nhàn nhạt.

“Mới quen thì có tính không?” Bạch Đường đánh dấu “Sinh viên thể dục” cho cậu ta, rồi lại vào lại ứng dụng học từ vựng.

Quý Hành Dữ nhíu mày liếc nhìn cậu: “Ngu chết đi được.”

Bạch Đường định nói "Cậu mắng tôi làm gì?" nhưng lại nghĩ đến việc đối phương bây giờ cũng coi như là kim chủ đáng kính của cậu, nên lại nuốt lời vào bụng, tỏ vẻ tức giận nhưng không dám nói gì.

Quý Hành Dữ lại nói: “Cậu còn chẳng biết cậu ta là người như thế nào mà đã kết bạn rồi. Tôi thấy cái đầu óc của cậu, có bị người ta bán đi cũng phải giúp họ đếm tiền.”

Bạch Đường có chút tủi thân, thêm WeChat thôi mà?

Có cần phải trách móc nặng lời như vậy không?

Thấy đối phương vẫn với vẻ mặt cau có, Bạch Đường cũng không dám làm hắn không vui.

Thế là cậu bấm vào WeChat, thực hiện một vài thao tác, rồi như lập công đưa điện thoại đến trước mặt hắn: “Cậu xem này, tôi đã xóa cậu ta rồi.”

Quý Hành Dữ - thiếu gia kim chủ - bạn cùng phòng và một sinh viên thể dục mới quen, cậu vẫn biết cái nào nặng cái nào nhẹ hơn.

Quý Hành Dữ hừ một tiếng: “Cũng không đến nỗi quá ngu.”

Một lát sau, Lục Cảnh Phong và Du Kỳ cũng đến.

Khi mọi người đã đến gần đủ, cố vấn học tập mới bước vào.

Thầy họ Vương, ngoài 30 tuổi, trông rất trẻ và nhanh chóng hòa đồng với mọi người.

Buổi họp đầu tiên chỉ xoay quanh vấn đề "an toàn".

Cố vấn nói rất rõ ràng, Bạch Đường ở dưới nghe rất nhập tâm.

Cuộc họp đi được nửa chặng đường thì chuyển sang phần bầu cử ban cán sự lớp.

Bạch Đường từ nhỏ đến lớn luôn đảm nhận các chức vụ trong lớp, từ lớp trưởng, ủy viên học tập, ủy viên kỷ luật, đến lớp trưởng các bộ môn, cậu đều đã từng trải qua.

Cậu luôn tin rằng trở thành cán bộ lớp là để nhận được sự công nhận của thầy cô, điều này rất quan trọng với cậu.

Hơn nữa, cậu cũng đã tra trên mạng, việc làm lớp trưởng hay bí thư Đoàn Thanh niên ở đại học cũng có ích cho tương lai, cậu nhất định phải cạnh tranh một lần.

Cậu nhìn Quý Hành Dữ đang chơi điện thoại, rồi lại liếc sang Lục Cảnh Phong và những người khác, phát hiện dường như không ai có hứng thú với việc này.

Cậu thầm vui mừng, bớt đi một chút cạnh tranh.

Quý Hành Dữ ngẩng đầu liếc nhìn cậu: “Trúng xổ số à? Sao vui thế?”

Bạch Đường nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, giống như một ngọn lửa nhỏ bùng lên, giọng nói kiên định và trong trẻo:

“Tôi phải làm lớp trưởng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play