Bạch Đường là người đầu tiên trong thôn đỗ vào một trường đại học trọng điểm.
Ngày lên đường, gần như tất cả dân làng đều ra tiễn cậu.
Trong tay Bạch Đường là chiếc túi hành lý cồng kềnh, bên trong đựng một chiếc điện thoại cũ mua qua mạng.
Cậu ngồi lên chiếc xe buýt đi thành phố A, mang theo bao lời dặn dò của bố mẹ, anh em.
Ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, Bạch Đường vui vẻ hệt như một chú chim nhỏ, đôi mắt đen láy, sáng trong tràn ngập sự tò mò và khao khát về thế giới xa lạ.
Sau một chặng đường dài, cậu cũng đến được cổng trường đại học trong trạng thái phờ phạc, mệt mỏi.
Một chị sinh viên nhiệt tình dẫn cậu đi.
Cô ấy quá xinh đẹp khiến Bạch Đường không dám nhìn thẳng, chị nói gì cậu cũng chỉ biết cúi đầu gật lia lịa.
Bạch Đường là cậu con trai út trong nhà.
Trên cậu còn có ba anh trai.
Mẹ cậu luôn mơ ước có một cô con gái, nên khi sinh cậu, bốn bố con đang đợi ở ngoài nhìn chằm chằm vào cô y tá.
Khi biết lại là một cậu con trai nữa, nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Nhưng Bạch Đường lại sinh ra rất xinh xắn, thừa hưởng mọi nét đẹp của bố mẹ.
Da cậu trắng hồng từ khi mới lọt lòng, mắt to tròn ươn ướt, lông mi cong vút. Khi cười, cậu đáng yêu vô cùng, nên cả nhà đều mặc định xem cậu như con gái mà cưng chiều hết mực.
Dù điều kiện kinh tế không mấy khá giả, nhưng bất cứ thứ gì tốt, cả nhà đều sẽ nhường cho Bạch Đường.
Từ nhỏ cậu đã thông minh, bố mẹ dồn mọi hy vọng vào cậu, mong cậu có thể ra khỏi ngôi làng nhỏ này.
Bạch Đường suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện học hành nên đương nhiên chưa từng yêu đương, nhưng cậu đã từng chứng kiến cảnh đó.
Có lần, Bạch Đường bắt gặp anh cả đang hôn một cô gái.
Mặt cậu lúc đó đỏ bừng lên.
Cũng từ khoảnh khắc ấy, một hạt mầm nhỏ đã gieo vào lòng cậu.
Đợi đến khi lên đại học, cậu nhất định phải yêu!
“Bạn học ơi, bạn có nghe không vậy?”
Giọng nói ngọt ngào của cô gái kéo Bạch Đường trở về với thực tại. Cậu ngượng ngùng cười với chị: “Em hiểu rồi ạ. Thời tiết nóng thế này, để em tự làm là được rồi ạ, chị về đi ạ.”
“Vậy được. Thêm WeChat của nhau đi. Có gì không hiểu em cứ hỏi chị nhé.”
Giang Tinh Tử vừa nói vừa cười, giơ chiếc điện thoại lên.
Cô ấy hay kết bạn dựa vào vẻ ngoài, Bạch Đường trông rất dễ thương và còn chút trẻ con nên chị cảm thấy thân quen, gợi nhớ đến cậu em trai ở nhà.
Bạch Đường ngượng nghịu lấy điện thoại ra, dù vẻ mặt có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cậu như nở cả một vườn hoa.
Chào tạm biệt chị sinh viên, cậu sải bước nhẹ nhàng đi về phía ký túc xá.
Ký túc xá của Bạch Đường ở tầng 5.
Cậu vừa thở hồng hộc vừa mang túi hành lý leo cầu thang.
Mệt đứt hơi, mồ hôi trên đầu chảy xuống cổ.
Cậu tùy tiện lau qua loa rồi cắn răng đi thẳng một mạch đến cửa phòng ký túc xá.
Cửa phòng đang đóng.
Bạch Đường vừa thở dốc vừa nhìn số phòng, trong lòng có chút hồi hộp vì nghe thấy tiếng đùa giỡn truyền ra từ bên trong.
Tay cậu vừa mới chạm vào cửa thì cửa đột nhiên bị một người khác mở ra. Một luồng khí lạnh ập đến. Bạch Đường bất ngờ đối mặt với người đang đứng trước cửa.
Rất đẹp trai.
Đó là cảm nhận trực quan nhất của Bạch Đường.
Cậu bạn trước mặt có vầng trán cao, hốc mắt sâu, đường nét gương mặt sắc sảo và cuốn hút. Sau khi nhướng mày đánh giá cậu, hắn hơi nhếch môi mỏng rồi buông ra một câu nói khó nghe:
“Đồ nhà quê ở đâu ra đây?”
Giọng điệu vừa đùa cợt vừa đầy nghi vấn.
Bạch Đường theo phản xạ nhìn sang hai bên, cả hành lang chỉ có mình cậu đứng đây.
“?”
Vậy là, cậu ta đang nói cậu à?
Cậu cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi kẻ đỏ và quần lửng đen đang mặc.
Đây là bộ đồ mới, anh trai cậu đã mua riêng cho cậu từ cửa hàng ở thành phố.
Cả nhà đều nói cậu mặc vào giống một “trai phố” lắm.
Bạch Đường nhăn mày lại, không tin nổi hỏi: “Cậu nói tôi sao?”
“Chắc thế.” Quý Hành Dữ khoanh tay, ánh mắt lướt qua gương mặt cậu, rồi chỉ vào mặt cậu và nói một cách thiếu lịch sự: “Cậu không rửa mặt à?”
Bạch Đường xòe tay ra, lòng bàn tay đen thui.
Có lẽ khi leo cầu thang vừa rồi, cậu đã chạm vào tay vịn bị bám bụi.
Mặt cậu ửng đỏ lên, lớn tiếng biện minh cho mình: “Đây chỉ là vừa nãy lau mồ hôi không cẩn thận bị bẩn thôi, tôi không có không rửa mặt!”
“Giọng to thật đấy.”
Quý Hành Dữ đưa ra một lời nhận xét, rồi nghiêng người nhường đường cho cậu.
Bạch Đường thấy rõ vẻ chán ghét của hắn.
Cậu chỉ cảm thấy người này dù đẹp trai đến mấy, tiếc là lời nói lại vô lễ và đáng ghét như vậy.
Thế là cậu cứng rắn nói: “Cậu tránh ra thêm một chút đi.”
Giọng điệu mang tính ra lệnh của Bạch Đường khiến Quý Hành Dữ nhướng mày.
Hắn lùi lại một bước, một tay đút túi dựa vào tường, dùng chân hất cánh cửa ra.
Môi trường ký túc xá rất tốt, diện tích cũng rộng.
Phòng bốn người, giường tầng trên và bàn học tầng dưới.
Có một ban công rộng rãi. Bên trái ban công là phòng tắm riêng, đối diện có một dãy tủ dài, bên dưới có một chiếc bàn chung hình chữ nhật gắn vào tường.
Bên trong có hai người ngồi quay lưng lại, một người tóc đỏ và một người tóc vàng.
Bạch Đường ngay lập tức bị màu tóc của họ thu hút sự chú ý. Đây là lần đầu tiên cậu thấy những màu tóc rực rỡ như thế này, trông thật ngầu.
Cậu bạn tóc vàng rất nhiệt tình, còn tìm giấy đưa cho cậu để lau mặt:
“Trông cậu nhỏ quá, đủ tuổi chưa vậy?” Lục Cảnh Phong với mái tóc vàng lộn xộn ngồi khóa chân trên ghế, cười híp mắt nhìn cậu.
Không lạ gì khi cậu ấy hỏi câu này.
Mặt Bạch Đường vừa trắng vừa nhỏ, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đôi mắt tròn xoe, trông rất ngây thơ, hệt như một cậu học sinh cấp 3.
Bạch Đường gật đầu: “Mới qua sinh nhật 18 tuổi.”
Đôi mắt cậu thi thoảng lại liếc nhìn mái tóc của đối phương.
Trông hơi giống hạt xoài bị bóc vỏ.
“Cậu tên là gì? Tôi là Lục Cảnh Phong, cậu bạn đang chơi game kia là Du Kỳ, còn kia là Quý Hành Dữ, bọn tôi biết nhau từ trước rồi.” Lục Cảnh Phong chỉ vào Quý Hành Dữ đang dựa vào cửa chơi điện thoại, rồi làm mặt quỷ, nói nhỏ: “Miệng cậu ta tệ lắm, cậu đừng bận tâm nhé.”
Cậu ấy cũng không hiểu hôm nay Quý Hành Dữ bị làm sao, bởi số lần hắn chủ động bắt chuyện với người lạ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bạch Đường nín cười, gật đầu: “Tôi tên là Bạch Đường, rất vui được làm quen với bạn.”
“Đường trắng?”
Quý Hành Dữ đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, cười có chút ngổ ngáo: “Tôi nuôi một con chó cũng tên là Đường Trắng.”
Bạch Đường phản ứng rất nhanh, cắn răng nói: “Là ‘Đường’ trong hoa hải đường!”
“Ồ.” Quý Hành Dữ nhún vai, vẻ mặt chẳng bận tâm.
Bạch Đường không muốn để ý đến hắn nữa, quay người lại trò chuyện với Lục Cảnh Phong.
Trong lúc đó, cậu liếc mắt nhìn cậu bạn tóc đỏ từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Cậu ấy ngồi trên ghế chơi game, trông có vẻ rất lạnh lùng.
Họ trò chuyện rất hợp ý, hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi thứ xung quanh, cho đến khi Quý Hành Dữ đi tới, thiếu kiên nhẫn đá vào ghế của Lục Cảnh Phong:
“Mông cậu mọc trên ghế rồi à? Vừa nãy chẳng phải đói chết rồi sao?”
Bạch Đường giật mình, không kìm được liếc nhìn hắn.
Thô lỗ thật.
“Ay da! Sắp xong rồi, đang kết nối tình cảm với bạn cùng phòng mới mà.” Lục Cảnh Phong đứng dậy, ra đến cửa quay đầu lại hỏi một cách chu đáo: “Hai cậu có muốn ăn gì không?”
Bạch Đường lắc đầu.
Trong ba lô cậu còn có bánh khoai tây mang từ nhà lên, chưa ăn hết.
Cậu bạn tóc đỏ vẫn không nói gì, nhưng cũng có thể là cậu ấy đang đeo tai nghe nên không nghe thấy.
Sau khi họ đi, Bạch Đường chuyên tâm sắp xếp hành lý.
Trên đường, cậu còn gọi điện về nhà.
Lúc dọn dẹp được một nửa, bụng bắt đầu kêu ọc ọc.
Bạch Đường đành dừng tay, lấy ra một túi bánh khoai tây và một lọ tương ớt, dùng bánh chấm tương ăn.
Hai thứ này đều là do mẹ cậu tự làm. Ăn vào rất đậm vị quê hương. Đối với Bạch Đường, người chưa từng xa nhà, những món ăn này như một liều thuốc gây xúc động.
Cậu chớp chớp đôi mắt cay xè, biến nỗi xúc động chia ly thành sự thèm ăn, nuốt từng miếng to.
Cậu bạn tóc đỏ là bạn cùng giường với cậu.
Bạch Đường vừa cắn bánh, khóe mắt không kìm được liếc nhìn màn hình máy tính của cậu ấy.
Nhà cậu đương nhiên không có máy tính.
Cậu cũng chỉ từng chơi qua những trò chơi nhỏ trên máy tính để bàn. Lần đầu tiên thấy loại game bắn súng này, cậu cảm thấy rất mới lạ.
Dần dần, cậu mải mê xem.
Bất ngờ, đối phương đột nhiên tắt máy tính, yên lặng nhìn cậu một cái.
Bạch Đường lập tức cười với cậu ấy, đưa chiếc bánh trên tay ra: “Cậu muốn ăn không?”
Du Kỳ sững sờ một chút, sau đó đứng dậy nói: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Cậu ấy lập tức đi ra khỏi ký túc xá.
Khi Quý Hành Dữ quay lại, Bạch Đường vẫn đang ăn bánh.
Cậu không chơi điện thoại, mà ăn rất tập trung, trông giống như một chú chuột hamster nhỏ.
Nhận thấy ánh mắt của Quý Hành Dữ cứ đảo qua đảo lại trên người mình, Bạch Đường ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nhau vài giây, rồi lịch sự hỏi: “Cậu muốn ăn không?”