Bạch Đường chớp chớp mắt, dựa người qua nhỏ giọng hỏi: “Nhà hàng là của nhà cậu à? Tôi nghe thấy anh ta gọi cậu là cậu chủ.”
Quý Hành Dữ hờ hững "Ừ" một tiếng.
“Vậy nhà hàng các cậu còn nhận người không? Tôi muốn làm thêm.” Bạch Đường hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm hắn.
Môi trường làm việc ở Giang Nam Trúc tốt không tưởng.
Ngay cả đồng phục của nhân viên phục vụ cũng có chất liệu tốt hơn quần áo cậu đang mặc rất nhiều. Hơn nữa, nơi này lại gần trường, rất tiện lợi.
Cậu không đợi được câu trả lời, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh:
“Chúng tôi không tuyển lao động trẻ em.”
Bạch Đường khó hiểu nhăn mày: “Tôi đủ tuổi rồi mà, không nhìn ra sao?”
Quý Hành Dữ không trả lời, chậm rãi đánh giá cậu một lúc rồi nói: “Thật sự muốn đi làm không?”
“Muốn, muốn chứ!” Bạch Đường gật đầu lia lịa.
“Được rồi, lát nữa tôi nói với anh ta một tiếng.”
“Tuyệt vời quá! Cậu là người tốt thật đấy.”
Bạch Đường thầm thu lại những lời châm chọc hắn lúc nãy.
Đối phương giúp cậu một chuyện lớn như vậy, cho dù hắn có mắng thẳng vào mặt, cậu cũng phải khen tài ăn nói của cậu chủ thật hay.
Khóe miệng Quý Hành Dữ khẽ nhếch.
Chuyện nhỏ này đối với hắn chỉ là động môi một chút, nhưng thấy Bạch Đường cảm động như vậy, trong lòng hắn cảm thấy khá hưởng thụ.
Họ trở lại ký túc xá, những người khác vẫn chưa có ở đó.
Thời tiết nóng nực, Bạch Đường leo cầu thang xong ra đầy mồ hôi, liền đi thẳng vào phòng tắm.
Khi tắm xong và định mặc đồ, cậu mới phát hiện mình quên mang quần.
Cậu bình tĩnh mặc áo trên vào, bưng chậu quần áo bẩn đi ra ngoài.
Ký túc xá vẫn chỉ có Quý Hành Dữ.
Nhận thấy có tiếng động, hắn cũng định cầm quần áo đi tắm, quay người lại thì thấy Bạch Đường đang chổng mông lên tìm đồ trong tủ.
Thấy chiếc quần lót có hình nhân vật hoạt hình của cậu, khóe miệng Quý Hành Dữ không kìm được run rẩy: “Quần chưa mặc mà chạy ra ngoài làm gì?”
Bạch Đường vẫn vùi đầu trong ngăn tủ, giọng nói nghèn nghẹn: “Quên mang theo, nên tôi ra tìm đây này.”
Quý Hành Dữ thấy dáng người gầy gò, tay chân nhỏ nhắn của cậu, đầy vẻ đồng tình “Chậc” một tiếng, quay người đi vào phòng tắm.
Vì Bạch Đường vừa mới tắm xong, khi hắn mở cửa, một luồng hơi nước lẫn mùi bạc hà ập vào mặt.
Quý Hành Dữ ghét bỏ lùi lại vài bước.
Vốn dĩ hắn đã rất chán ghét cuộc sống tập thể, nhưng vì năm nhất không thể dọn ra ngoài nên đành miễn cưỡng ở lại.
Hắn trở lại chỗ ngồi.
Đúng lúc đó Bạch Đường đã tìm thấy quần, liền mặc ngay trước mặt hắn:
“Cậu không thể vào phòng tắm mà thay à? Nơi này dù sao cũng là nơi công cộng.”
Bạch Đường kỳ lạ nhìn hắn: “Toàn là đàn ông thì có sao đâu? Tôi còn thường xuyên cởi trần tắm sông nữa mà.”
“Bẩn chết đi được.” Quý Hành Dữ nhíu mày, rồi chỉ vào phòng tắm: “Đi vào lau sạch cái sàn đi, trên đó toàn là nước tắm của cậu đấy.”
“Đúng là tính cậu chủ mà.” Bạch Đường chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, cầm cây lau nhà vào lau sạch phòng tắm: “Xong rồi, cậu xem có vừa ý không?”
Quý Hành Dữ liếc mắt một cái, cầm quần áo vào phòng tắm.
Khi hắn đi ra, Bạch Đường đang đứng ở ban công giặt quần áo.
Hắn nhìn thoáng qua, thấy cậu giặt cũng khá sạch, liền ném quần áo của mình cho cậu.
“Làm gì?” Bạch Đường nghi hoặc nhìn hắn.
“Giặt cho tôi đi.” Quý Hành Dữ vẻ mặt tự nhiên, quay người sờ điện thoại trên bàn.
“Tôi...” Bạch Đường nhớ đến chuyện hắn giúp mình kiếm việc làm thêm, nên nuốt lời từ chối vào trong bụng.
Cậu định đồng ý thì hắn lại nói:
“Tôi trả tiền cho cậu.”
Bạch Đường lắc đầu: “Không cần đâu, để tôi giặt cho.”
“Không được, cậu muốn bao nhiêu? Ra giá đi.”
Bạch Đường thấy hắn kiên quyết muốn trả tiền thì mím môi, từ từ giơ ba ngón tay lên, dò hỏi: “Ba đồng?”
Quý Hành Dữ rời mắt khỏi màn hình điện thoại, vô tình dừng lại trên chiếc cổ áo bạc màu của cậu.
Hắn không nói đồng ý hay không, chỉ nhúc nhích ngón tay:
“Gửi qua rồi đấy.”
“À.”
Bạch Đường lau tay, mở điện thoại ra.
Đôi mắt cậu hơi mở to, đếm đi đếm lại, xác nhận số 5 và bốn số 0 phía sau, cậu cầm điện thoại đứng trước mặt Quý Hành Dữ, kinh ngạc nói: “Cậu gửi nhầm rồi đúng không?”
Quý Hành Dữ bình tĩnh nói: “Không nhầm, đó là tiền công một tháng.”
“Nhưng mà, nhiều quá, tôi không dám nhận.”
Bạch Đường dù yêu tiền, nhưng những lời dạy dỗ từ nhỏ làm cậu hiểu rằng "Người quân tử yêu tiền, lấy tiền phải có đạo".
Số tiền này rõ ràng quá chênh lệch với công sức cậu bỏ ra, cậu thực sự không tự tin nhận lấy.
Quý Hành Dữ kinh ngạc liếc nhìn cậu, trầm ngâm nói: “Vậy về sau cậu giúp tôi chạy vặt mua cơm gì đó, được không?”
“Chuyện này thì không thành vấn đề.”
Bạch Đường gật đầu, đứng thẳng người, thậm chí còn kính một kiểu chào quân đội đầy nghiêm nghị, lớn tiếng nói: “Từ nay về sau, cậu chính là cậu chủ đáng kính của tôi! Cậu bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối không đi hướng Tây. Cậu bảo tôi ăn bánh bao, tôi tuyệt đối không ăn sủi cảo!”
Quý Hành Dữ bị cậu chọc cười.
Cảm giác được người khác sùng bái hắn đã trải qua nhiều rồi, nhưng hắn chỉ cảm thấy vật nhỏ ngốc nghếch trước mắt này khá thú vị.
Bạch Đường nhận tiền.
Nói không quá, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Thấy chuỗi số này nằm trong ví WeChat, cậu cảm thấy vô cùng an tâm.
Cậu đi xuống tầng, đến siêu thị ở cổng ký túc xá mua đồ.
Cậu đi thẳng đến kệ hàng đồ dùng sinh hoạt, chọn một chai nước giặt hương oải hương đắt nhất, sau đó hùng dũng oai vệ đi đến quầy thu ngân, hướng về phía cô nhân viên đang sắp xếp đồ mà hô to:
“Cô ơi, thanh toán!”
Dù sao cũng là giặt quần áo cho cậu chủ Quý, dùng loại đắt tiền thì tốt hơn.
Túi bột giặt giảm giá kia vẫn nên để dành dùng cho mình.
Xách theo chai nước giặt trở lại ký túc xá, Lục Cảnh Phong và Du Kỳ đều đã về.
Lục Cảnh Phong thấy cậu, cười tủm tỉm chỉ vào chiếc hộp đặt trên bàn gỗ: “Tiểu Đường mau đến ăn, món kho của dì trong nhà đấy, thơm lắm.”
Bạch Đường hít hít mũi, nước miếng sắp chảy ra: “Thơm quá!”
Cậu đặt chai nước giặt xuống, cầm lấy một cái chân gà ngồi xổm bên thùng rác mà gặm.
Ánh mắt lướt một vòng, không thấy Quý Hành Dữ đâu, cậu nhả mảnh xương vụn trong miệng ra, hỏi: “Quý Hành Dữ đâu rồi? Sao không thấy cậu ta?”
“Cậu ta ở phòng bên cạnh, chắc sắp về rồi.”
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.
Quý Hành Dữ mặc áo ngủ, thần sắc nhàn nhạt đi vào, phía sau còn có một người đi theo.
Người đó cao gần bằng Quý Hành Dữ, mặt mày hiền hòa, ngũ quan thanh tú, khóe miệng khẽ nhếch, trông rất dễ gần.
Quả nhiên, trai đẹp đều thích chơi với trai đẹp.
“Du Kỳ.”
Một giọng nói thanh thoát cất lên, mọi người đều nhìn theo ánh mắt Giang Hành về phía cậu bạn tóc đỏ.
Tay Du Kỳ gõ bàn phím dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cậu ấy, trong mắt không có gì bất ngờ, chỉ bình tĩnh “Ừ” một tiếng.
“A! Các cậu quen nhau à?” Lục Cảnh Phong hét lên.
Giang Hành cười cười: “Đúng vậy, tôi và cậu ấy là bạn học cấp 3.”
Du Kỳ không có biểu cảm gì, quay lại với màn hình máy tính.
Bạch Đường nhả ra mảnh xương cuối cùng, ngửi thấy mùi vị của chuyện buôn dưa lê.
Theo lý mà nói, ở đại học mà gặp được bạn cùng trường đã rất kích động rồi, đừng nói chi đến bạn cùng lớp. Nếu không phải họ có mâu thuẫn gì, thì chính là cậu bạn tóc đỏ này tính cách quá lạnh nhạt.
Bạch Đường cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn.
Cậu bạn tóc đỏ thật ngầu!
Đúng là một nam thần lạnh lùng!
Bạch Đường trước kia cũng từng ảo tưởng mình có thể trở thành người như vậy, tiếc là không thành hiện thực.
Cậu nhìn Du Kỳ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, quay đầu lại thì thấy Quý Hành Dữ đang khoanh tay nhìn cậu đầy ẩn ý.
Thấy cậu nhìn qua, hắn nói:
“Còn không đi giặt quần áo?”
“Đi ngay, đi ngay đây! Tôi muốn gặm thêm một cái chân gà nữa!”
Khi Bạch Đường lên giường chuẩn bị ngủ, cậu mới chú ý đến tin nhắn của mẹ, là một tin nhắn thoại: [Con trai ngoan, ở chung thật tốt với các bạn nhé. Người ta mời con ăn cơm thì con cũng phải mời lại. Tiền không đủ thì cứ bảo, chúng ta không thể ăn không của người khác được đâu.]
Bạch Đường nghe xong trong lòng ấm áp, vội trả lời: [Con biết rồi, các bạn cùng phòng của con đều rất tốt, có một bạn đặc biệt tốt luôn. Bố mẹ yên tâm nhé, con sẽ ở chung thật tốt với họ.]