“Có ai mà chẳng mong chứ. Nhưng cũng không sao, sắp tới Hoàng hậu nương nương sẽ tổ chức xuân nhật nhật, đến khi đó nhất định sẽ có cơ hội gặp được. Năm nào ta cũng chỉ mong chờ đến xuân nhật yến để được ngắm ngài ấy một lần cho thỏa mắt, chỉ không biết năm nay liệu có cơ hội trò chuyện cùng ngài ấy hay không thôi.”
Có người nghe thế liền khẽ hít vào một hơi, rồi hạ giọng nhỏ xuống:
“Ngươi còn mơ tưởng nói chuyện với Thẩm đại nhân sao? Chẳng lẽ không nghe chuyện của Khương Vân Xu gần đây à? Ngay cả nàng mà ngài ấy còn không thèm để ý tới, thì huống chi là chúng ta.”
Nghe nhắc đến tên mình, Khương Vân Xu hơi cau mày một chút.
Khương Mậu Nhan ngồi bên cạnh đã không kìm được, lập tức ghé tai lại nghe rõ hơn, rồi thì thầm với vẻ hưng phấn:
“Tỷ tỷ, các nàng đang nói về tỷ đó.”
Khương Vân Xu đưa tay kéo muội muội lại, khẽ nói nhỏ:
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến muội, ngoan ngoãn ngồi yên đi.”
Khương Mậu Nhan ngây thơ chớp chớp mắt, không hiểu vì sao Khương Vân Xu trước nay đều chẳng mấy để bụng chuyện người khác bàn tán.
Bất kể gần đây vì Thẩm Độ mà bị lôi vào đề tài, hay là trước kia do dung mạo nổi bật mà luôn trở thành tâm điểm, từ nhỏ đến lớn xung quanh Khương Vân Xu đã có không ít lời đồn đại.
Có điều tốt, cũng có điều xấu.
Có cái là sự thật, cũng có cái bị bóp méo.
Thế nhưng mặc kệ người khác nói gì, Khương Vân Xu dường như chưa từng thật sự bận tâm.
Khương Mậu Nhan từng nghe tiên sinh dạy rằng, Khương Vân Xu là kiểu người sống tự tại, cũng sống cho chính mình.
Huống chi, Khương Vân Xu vốn đã được ngàn vạn sủng ái vây quanh, tự nhiên cũng có đủ tư cách để tiêu sái, tự tại như thế.
Đang mải suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên một tiếng reo đầy kích động:
“Là Thẩm đại nhân! Ngài ấy thật sự tới kìa!”
Vẻ mặt vốn dĩ điềm đạm thản nhiên của Khương Vân Xu cũng không khỏi dao động khi nghe tiếng kêu kinh ngạc ấy.
Nàng ngẩng mắt, nhìn về phía đám đông đang náo động.
Thẩm Độ giữa muôn trùng ánh mắt, từ cuối yến hội chậm rãi xuất hiện. Khuôn mặt tuấn mỹ như được ánh dương thiên vị chiếu rọi, nhưng cũng chẳng thể che giấu được nét lạnh lùng hằn sâu trên gương mặt ấy.
Trên người hắn là bộ áo gấm xanh đen, ánh sáng lấp lánh khẽ lay động theo từng bước đi. Vạt áo giao nhau nơi ngực thêu hoa văn tinh xảo mà giản lược, vừa vặn tôn thêm khí chất trầm ổn kín đáo, tựa hồ mang một chút kiêu ngạo bất cần.
Tuổi trẻ quyền cao, thần thái khiến người khó rời mắt, vậy mà hắn từ đầu đến cuối vẫn hờ hững, chẳng để bất cứ khung cảnh nào quanh mình lọt vào trong tầm chú ý.
Khương Vân Xu lặng lẽ dõi nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú như lần đầu tiên nàng tìm gặp, chẳng khác gì hai lần sau.
Sự chuyên chú này, lẽ ra sau khi buông bỏ ý định báo đáp ân tình năm xưa, đáng lẽ phải dần phai nhạt.
Nhưng không biết là vì dung mạo quá mức xuất chúng của Thẩm Độ, hay vì hắn là ân nhân cứu mạng năm nào, mà đến giờ phút này, Khương Vân Xu chợt nhận ra nàng không cách nào làm ngơ trước sự tồn tại của hắn, thậm chí còn muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Cho đến khi bóng dáng Thẩm Độ bước vào trước yến hội, rồi bị đám đông vây quanh che khuất, bên tai nàng vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Khương Mậu Nhan:
“ Tỷ tỷ, người ta đi xa rồi, không thấy nữa đâu.”
Khương Vân Xu thu hồi ánh mắt, khẽ “ừ” một tiếng, chẳng tỏ vẻ gì nuối tiếc, giống như chỉ vừa thưởng thức một cảnh đẹp thoáng qua mà thôi.
Khương Mậu Nhan lại lẩm bẩm:
“Còn nói là không thích người ta, vừa nãy ánh mắt tỷ gần như bay theo người ta luôn rồi. Nếu cha mà biết, chắc chắn sẽ nổi giận cho xem.”
Khương Vân Xu thính lực tốt, nghe rõ lời thì thầm của muội muội nhưng cũng không cố tình né tránh, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Chỉ là nhìn một cái thôi, sao có thể coi là thích hắn?”
“Sao lại không?” Khương Mậu Nhan đảo mắt nhìn quanh những tiểu thư quý tộc khác, rồi hạ giọng nói tiếp “Tỷ xem kìa, những nữ tử kia cũng giống tỷ, đều không kìm được mà nhìn chằm chằm Thẩm đại nhân. Các nàng chẳng phải đều thích Thẩm đại nhân đó sao?”
“Thật vậy ư?”
Khương Vân Xu chớp chớp mắt, nàng cũng không cho rằng muội muội mới mười bốn tuổi lại hiểu rõ cái gì gọi là “thích” hơn mình, dù rằng bản thân nàng cũng chưa từng thật sự hiểu được.
Thế nhưng, nàng vẫn nghiêm túc suy nghĩ về lời nói kia.
Rồi sau đó, rút ra một kết luận.
Nếu thích một người, mà chỉ dừng lại ở việc nhìn thêm vài lần…
Vậy thì cái gọi là “thích” đó cũng không quá thú vị.