Sau giờ ngọ, bầu trời bỗng tối sầm.

Mây đen cuồn cuộn, bóng cây nghiêng ngả trong gió.

Trên con phố vắng lặng không ai qua lại, chỉ có một thiếu nữ mảnh mai lẻ loi đứng bên đường.

Cơn gió mạnh thổi tung mái tóc dài, làm vạt váy trắng thêu hoa của nàng bay phần phật. Dưới bầu trời nặng nề, bóng dáng đơn độc ấy càng hiện ra thê lương, hiu quạnh.

Nàng khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc rối sang sau tai, để lộ gương mặt tinh xảo diễm lệ.

Làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng như anh đào, sống mũi thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa trong veo, long lanh ánh sáng dịu dàng, nơi đuôi mắt lại thoáng ẩn vẻ quyến rũ mê người.

Dường như dung hòa cả sự thuần khiết lẫn quyến rũ, nét đẹp ấy hiện rõ trên gương mặt tinh xảo tựa ngọc, chẳng những không hề gợi cảm giác phàm tục, ngược lại càng khiến người ta khó thể rời mắt.

Ở bên kia, tiểu nhị của quán đã lặng lẽ đứng nơi cửa, lén nhìn nàng từ lâu.

Thấy sắc trời ngày một u ám, y cuối cùng cũng không nén nổi mà bước lên cất tiếng gọi, giọng nói vô thức dịu đi khác thường:

“Cô nương, trời sắp đổ mưa rồi. Nếu lúc này không tiện rời đi, chi bằng tạm vào quán trú mưa, chờ mưa tạnh hẳn đi tiếp?”

Khương Vân Xu nghe tiếng, thu lại dòng suy nghĩ đang phiêu du, khẽ quay đầu nhìn về phía tiểu nhị. Nàng không vội đáp, chỉ để đôi mắt long lanh đảo qua tấm biển hiệu treo trước cửa quán.

Tiểu nhị thoáng chột dạ, vội vàng giải thích:

“Nếu cô nương chỉ muốn tạm trú mưa thì không cần tốn bạc. Ta chỉ thấy cô đứng đây một mình, lại không mang dù, trong lòng lo lắng, tuyệt đối không có ý gì khác.”

Khương Vân Xu thu lại ánh nhìn, trên mặt chẳng hề lộ vẻ bị mạo phạm, ngược lại còn khẽ cong khóe môi, mỉm cười dịu dàng:

“Đa tạ, lại làm phiền ngươi rồi.”

Chỉ một lời đáp cùng nụ cười ấy, tim gan tiểu nhị liền mềm nhũn, vội vàng nghiêng người dẫn đường:

“Không phiền, không phiền, cô nương bên này, mời vào.”

Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa, bên ngoài liền ào ào đổ mưa.

Mưa rơi dồn dập, e rằng khó lòng tạnh sớm.

Tiểu nhị nhanh nhẹn mang đến một chiếc ghế, Khương Vân Xu liền an tĩnh ngồi xuống bên tường, sát cạnh cửa ra vào.

Hôm nay từ sớm sắc trời đã ảm đạm, bởi thế lúc này trong Lãm Nguyệt Các khách khứa cũng chẳng mấy đông.

Ba tầng lầu, hai tầng trên đều đóng kín cửa, trong đại sảnh tầng một chỉ lác đác hai ba bàn khách ngồi.

Từ lúc Khương Vân Xu bước vào, đã có vài ánh mắt kín đáo dõi theo, song nàng không mấy bận tâm.

Nàng ngồi đó, tựa như búp bê sứ tinh xảo, dáng vẻ yên tĩnh bất động, đôi mắt đen láy chỉ lặng lẽ ngắm theo những hạt mưa dằng dặc ngoài hiên.

Không biết đã qua bao lâu, ngồi mãi đến khi vai lưng có chút cứng đờ, nàng khẽ xoay người định đổi tư thế. Đúng lúc ấy, bên tai vang lên tiếng bước chân từ cầu thang truyền xuống, nàng thuận thế quay đầu nhìn.

Trên lầu nối nhau đi xuống ba bốn người.

Người đi đầu khoác áo gấm đen thêu hoa văn bằng chỉ vàng, dáng người cao lớn thẳng tắp. Đai ngọc buộc nơi hông càng tôn lên những đường nét rắn rỏi, cân xứng của thân hình.

Khuôn mặt tuấn dật phong thần, giữa đôi mày mang theo khí lạnh lùng khó gần. Dưới chân mang giày đen, bước từng bậc cầu thang gỗ mà xuống, vững vàng, trầm ổn.

Ánh mắt Khương Vân Xu bất giác dừng lại trên gương mặt ấy. Tựa hồ là đã đoán trước, lại như bị lôi cuốn mà chẳng thể rời đi.

Chỉ đến khi nam tử kia hoàn toàn bước xuống thang, nàng mới như bị một lực vô hình thúc đẩy, khẽ đứng bật dậy.

Thẩm Độ sải bước tiến vào đại sảnh, ánh mắt trầm lạnh đảo qua, nơi nào đi qua đều lặng ngắt không tiếng động.

Gương mặt hắn nghiêm nghị, thoạt nhìn như đang mang tâm tình không vui. Nhưng cũng có thể đó vốn là vẻ thường ngày, khi trên mặt hắn chưa bao giờ để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ cần liếc qua đã khiến người ta sinh sợ hãi.

Theo sau hắn đi xuống là thuộc hạ Trường Canh, vừa liếc mắt đã thấy thiếu nữ trước cửa.

Y khẽ sững người, rồi đến gần đến gần Thẩm Độ, thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử, Khương cô nương cũng đang ở đây.”

Nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Độ mới xoay về phía cửa, nơi có thân ảnh vừa rồi còn bị hắn lướt qua mà xem nhẹ.

Ánh mắt hai người vừa chạm, chẳng ai chịu thu liễm. Hàng mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại, sắc bén như lưỡi gươm.

Chung quanh lặng im như tờ, không một ai dám phát ra dù nửa tiếng động. Nhưng ánh nhìn lại chẳng thể rời đi, dõi theo từng gợn sóng âm thầm nổi lên giữa hai người.

Trong mắt Thẩm Độ, sự bài xích hiện rõ không chút che giấu. Hắn chỉ lạnh lùng liếc qua nàng một cái, rồi lại cất bước đi thẳng.

Tiểu nhị còn chưa hiểu ra sao, vội nghiêng người lại gần Khương Vân Xu, nhỏ giọng nhắc:

“Cô nương, vị đại nhân này không thể đắc tội đâu, ngươi nên tránh sang bên một chút…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play