Khương Vân Xu yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng lại không đồng tình.

Nàng nghĩ, thiên hạ này e rằng chẳng dễ tìm được ai hơn Thẩm Độ.

Chỉ riêng gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta vừa hâm mộ vừa oán thán kia, cũng đã là tồn tại hiếm có, ngàn dặm khó tìm.

Có điều, tất cả những điều ấy lại chẳng liên quan gì đến chuyện nàng có thích Thẩm Độ hay không.

Chuyện báo ân coi như đã khép lại, sau này giữa nàng và hắn tất sẽ không còn nhiều giao tình.

Đến gần chạng vạng, Lý Lệnh Gia nhận được thiệp mời do phủ Tấn Việt Hầu phái người đưa tới.

Ba ngày nữa chính là sinh thần của Tấn Việt Hầu phu nhân, mời các phu nhân, tiểu thư trong kinh thành đến dự yến hội chúc mừng.

Nghe tin, Khương Vân Xu bất giác khẽ chau mày.

Ngược lại, Khương Mậu Nhan thì vui mừng hớn hở, đôi mắt lập tức sáng bừng:

“Nương, vậy con và tỷ tỷ cũng có thể đi sao?”

Lời còn chưa dứt, Khương Vân Xu đã cất tiếng:

“Nương, con không đi đâu.”

Lý Lệnh Gia thoáng nghi ngờ, nhìn nàng một cái:

“Có chuyện gì sao? Vì sao không muốn đi?”

Khương Vân Xu khẽ lắc đầu:

“Chỉ là không muốn đi thôi.”

“Đừng tùy hứng như thế.” Lý Lệnh Gia dịu giọng khuyên nhủ, “Nương biết con cảm thấy những buổi yến tiệc ấy thường nhàm chán, chẳng có gì thú vị. Nhưng Tấn Việt Hầu phu nhân đã đích thân gửi thiệp mời cho các gia đình nữ quyến, thì tất cả đều phải đi. Nếu không người ta hỏi đến, chẳng phải sẽ nghĩ một tiểu bối như con không nể mặt Tấn Việt Hầu phu nhân sao?”

Huống hồ, Khương gia cũng không thể nào không nể mặt Tấn Việt Hầu phu nhân được.

Lời này Lý Lệnh Gia không nói thẳng, nhưng Khương Vân Xu tất nhiên hiểu rõ.

Khương Mậu Nhan lập tức chen vào, giọng đầy háo hức:

“Nương con lại không thấy là nhàm chán đâu. Con cảm thấy yến hội rất vui, con muốn đi!”

Lý Lệnh Gia bật cười, nói:

“Con chỉ là ham vui thôi. Hai tỷ muội các con cùng đi theo ta, chuyện này cứ quyết định như thế đi.”

Khương Vân Xu chỉ mím môi, không nói thêm gì. Nghe mẫu thân đã quyết, nàng chỉ khẽ thở dài rất khẽ, gần như không thể nghe thấy, rồi lặng lẽ tiếp tục ăn cơm.

Với Khương Vân Xu, những yến hội lớn trong kinh thành quả thật chẳng có gì thú vị.

Nhưng việc nàng không muốn dự yến hội sinh thần của Tấn Việt Hầu phu nhân lại có nguyên nhân khác.

*

Dù Khương Vân Xu có không tình nguyện, yến hội của Tấn Việt Hầu phu nhân vẫn đến hẹn như thường.

Nàng chọn một bộ váy lụa màu nhạt giản dị, không điểm phấn son, chỉ cài vài cây trâm ngọc làm trang sức, rồi cùng Lý Lệnh Gia ngồi xe ngựa đến phủ Tấn Việt Hầu.

Yến hội mừng sinh thần của Tấn Việt Hầu phu nhân tới không ít người.

Được bày tại hậu hoa viên phủ Tấn Việt Hầu, nơi sân rộng rãi bốn bề cây xanh um tùm, hoa cỏ rực rỡ vây quanh.

Lý Lệnh Gia cùng các phu nhân, tiểu thư danh môn khác được an bài ngồi bên trái yến hội, còn Khương Vân Xu thì cùng Khương Mậu Nhan cùng mấy vị tiểu thư tuổi xuân ngồi ở dãy bên phải.

Vì yến hội lần này chủ yếu khoản đãi nữ quyến các gia, nên trong tiệc không có nhiều nam tử xuất hiện.

Chỉ có vài vị đại nhân giao tình thân cận với Tấn Việt Hầu, cùng một số công tử trong phủ ngồi ở bàn phía trên.

Khương Vân Xu dọc đường cùng vài vị quý nữ từng gặp gỡ chào hỏi qua loa, sau đó liền dẫn muội muội đến chỗ ngồi trước mà ngồi xuống.

Vừa mới an vị, nàng lập tức cảm giác được từ cách đó không xa có một ánh mắt rõ ràng mà tùy ý rơi xuống người mình.

Mày nàng khẽ chau lại, thì bên tai đã vang lên giọng Khương Mậu Nhan thì thầm:

“Tỷ tỷ, hình như thế tử đang nhìn tỷ đó.”

Khương Vân Xu không buồn đưa mắt nhìn, chỉ tùy tay gắp một đĩa điểm tâm trên bàn đặt trước mặt muội muội:

“Ăn chút gì đi.”

Khương Mậu Nhan ngày thường đối với mấy món ngon này vốn luôn yêu thích, trái lại lúc này lại mải mê chìm trong sự mới lạ của yến hội.

Nàng ấy nhịn không được nhiều lần len lén đưa mắt nhìn về phía thế tử, rồi thì thầm nói:

“Tỷ tỷ, hắn thật sự đang nhìn tỷ đó. Tỷ quen biết hắn sao?”

“Không quen.”

Khương Mậu Nhan còn đang ngạc nhiên bĩu môi, định nói thêm gì đó thì từ phía không xa đã vang lên tiếng thì thầm ríu rít của mấy tiểu thư quý tộc, giọng điệu vừa phấn khích vừa mong chờ:

“Ta vừa trông thấy xe ngựa Thẩm gia dừng trước cổng hầu phủ. Ngoài Thẩm phu nhân và tiểu thư Thẩm gia, ngay cả Thẩm đại nhân cũng ở trong xe nữa.”

“Nhưng hôm nay Tấn Việt Hầu phu nhân chỉ mời các nữ quyến, còn Hầu gia cũng chỉ mời vài người bạn đồng niên, sao Thẩm đại nhân lại tới được chứ?”

“Có lẽ chỉ tiện đường đưa mẫu thân và muội muội tới thôi. Xe ngựa tuy đã đến cửa, nhưng e rằng ngài ấy sẽ không thực sự bước vào đâu.”

“Thật vậy sao? Vậy thì đáng tiếc quá, ta còn tưởng hôm nay có thể nhân dịp yến hội mà được nhìn ngài ấy từ xa một lần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play