Ba năm trước, Khương Vân Xu từng theo gia quyến đến Lương Châu vùng đất bốn mùa như xuân, để tránh cái rét buốt của mùa đông.
Nào ngờ ở Lương Châu, nàng lại bị kẻ xấu bắt cóc, suýt nữa mất mạng.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một nam tử áo đen danh tiếng lừng lẫy đột nhiên hiện thân cứu nàng, rồi sau đó liền biến mất không để lại dấu vết.
Khương Vân Xu không hề biết dung mạo của người ấy ra sao, chỉ đến khi tỉnh lại mới phát hiện bên cạnh mình có một khối ngọc bội tinh xảo mà đối phương đã vô tình đánh rơi.
Nhưng chỉ dựa vào một khối ngọc bội tinh xảo không hề có dấu hiệu đặc biệt nào, Khương Vân Xu làm sao có thể dễ dàng tìm ra ân nhân năm xưa.
Mãi cho đến ba tháng trước, nàng tình cờ dò được tin, thì ra khối ngọc ấy từng do Thẩm Độ bỏ ra số bạc lớn để mua.
Theo manh mối này tra xét, nàng lại biết thêm, đúng vào thời điểm năm đó, Thẩm Độ quả thực đã từng dẫn người đi một chuyến đến Lương Châu.
Tất cả chứng cứ đều chỉ hướng về Thẩm Độ.
Khương Vân Xu không do dự nữa, mang ngọc bội tìm đến hắn.
Nào ngờ, còn chưa kịp lấy ngọc bội ra để bày tỏ lòng cảm tạ, nàng đã bị Thẩm Độ lạnh lùng cự tuyệt, xua đuổi thẳng đi.
Nhưng ân cứu mạng sao có thể không báo? Nàng lại một lần nữa tìm hắn, chính là ‘lần trước’ mà khách trong Lãm Nguyệt Các nhắc tới.
Đến tận lần mới vừa rồi đây, Khương Vân Xu mới thực sự buông bỏ ý định báo ân với Thẩm Độ.
Hắn đã làm việc thiện mà không lưu danh, không cầu báo đáp, vậy thì nàng chỉ cần lặng lẽ ghi nhớ, âm thầm cảm tạ trong lòng là đủ.
Từ ngoại ô trở về thành, Khương Vân Xu ngồi xe ngựa hơn một canh giờ mới về đến Khương phủ.
Vừa bước vào cửa, nàng liền thấy muội muội Khương Mậu Nhan đang chán chường ngồi trong đình, cúi đầu nghịch ngón tay.
Nghe tiếng bước chân, Khương Mậu Nhan lập tức nghiêng đầu nhìn sang kêu to:
“Cuối cùng tỷ cũng chịu trở về rồi!”
So với muội muội ầm ĩ, Khương Vân Xu ngược lại tỏ ra bình thản:
“Muội đang đợi ta?”
“Muội chờ tỷ làm gì! Là phụ mẫu đang đợi tỷ đó!”
Khương Vân Xu chỉ khẽ “À” một tiếng, tỏ ý đã biết, rồi liền định về phòng thay y phục.
Thấy nàng dửng dưng như vậy, Khương Mậu Nhan vội vàng cầm lấy dù, chạy theo sau lưng:
“Có phải tỷ lại đi tìm Thẩm đại nhân không?”
Khương Vân Xu thản nhiên thừa nhận:
“Ừ, ta đi tìm hắn.”
Khương Mậu Nhan lo lắng đến mức mặt mày nhăn nhó:
“Muội đã nói rồi, Thẩm đại nhân xưa nay vốn chẳng gần nữ sắc, tỷ có thích cũng chẳng được gì, sao cứ không chịu nghe muội khuyên chứ!”
Bước chân Khương Vân Xu khẽ khựng lại, nàng quay đầu nhìn muội muội một cái. Ánh mắt và thần sắc vẫn điềm tĩnh như cũ, chẳng hề lộ ra cảm xúc, nhưng chỉ thế thôi cũng khiến Khương Mậu Nhan lập tức nín bặt, trong cổ họng căng thẳng không nói nổi thêm lời nào.
“Muội… muội nói sai gì sao? Tỷ rõ ràng đã tìm Thẩm đại nhân nhiều lần, ngay cả phụ mẫu cũng đều biết cả rồi.”
Khương Vân Xu mím môi, rồi chậm rãi mở miệng, giọng điệu ôn hòa:
“Không phải ta thích hắn. Ta tìm hắn là vì có chuyện.”
Âm thanh của nàng mềm mại, bình thản, không nhanh không chậm. Nghe thì như chẳng chút sức ép, nhưng lại khiến người khác không dám phản bác.
Khương Mậu Nhan vốn đã thiếu tự tin, song vẫn không kìm được mà lầm bầm:
“Tỷ còn có chuyện gì để tìm hắn, chẳng phải là vì thích hắn sao… cả kinh thành đều biết rồi.”
Khương Vân Xu nghe thấy rõ lời lẩm bẩm ấy, bước chân liền dừng lại.
Khương Mậu Nhan cứng người, vội đưa tay che miệng, lắp bắp xuống giọng:
“Được rồi được rồi, muội không nói nữa.”
Khương Vân Xu khẽ nhíu mày:
“Người khác đều cho rằng ta là thích hắn sao?”
Khương Mậu Nhan lắp bắp:
“Chẳng… chẳng lẽ không phải sao…”
Khương Vân Xu im lặng một lúc, dường như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề ấy.
Một lát sau, nàng mới khẽ thì thầm:
“Ân cứu mạng lấy thân báo đáp… Cái tình tiết cũ kỹ ấy, ngay cả trong thoại bản giờ cũng chẳng ai viết nữa. Thẩm Độ chắc không đến mức quê mùa thế đâu… chỉ là hiểu lầm thôi.”