Nhưng lời còn chưa dứt, Khương Vân Xu đã lập tức bước ra. Nàng chẳng những không né, ngược lại còn tiến thẳng đến trước mặt Thẩm Độ.

“Thẩm đại nhân.”

Thân hình nàng vừa vặn chặn trước cửa.

Tiếng nàng khẽ cất lên, không lớn, nhưng trong đại sảnh tĩnh lặng lầu một lại vang rõ từng chữ.

Âm thanh ấy ấm áp, mang theo vài phần yếu mềm, như thể dễ dàng bị bắt nạt, khiến người nghe cũng phải vô thức toát mồ hôi lạnh thay nàng.

Bước chân Thẩm Độ khựng lại. Hắn cúi mắt nhìn xuống, ánh nhìn từ trên cao phủ lên nàng, trong đáy mắt đã hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn:

“Tránh ra.”

Sự lạnh nhạt và ngạo mạn ấy khiến Khương Vân Xu cảm thấy bản thân có chút thất bại.

Nàng khẽ rũ mắt, mím môi, nhưng vẫn nhẹ giọng mở lời:

“Ta có một vật muốn trao cho ngài, có thể cho ta mượn chút thời gian, nói riêng với ngài một câu không?”

“Đừng để ta phải nhắc lại lần thứ hai.”

Nhịp thở Khương Vân Xu cũng hơi khựng lại. Giọng nói lạnh lẽo của nam nhân như lưỡi dao mỏng, xuyên thẳng vào tai khiến người nghe có chút run sợ.

Nhưng thực ra Khương Vân Xu không phải vì sợ hãi, mà là bởi sự lạnh nhạt quá mức kia khiến nàng nghẹn lời, không thể thốt thêm điều gì.

Nàng ngẩng mắt, nhìn gương mặt tuyệt mỹ ấy thêm một lần, rồi mới lặng lẽ lùi nửa bước.

Nàng vừa tránh sang, Thẩm Độ liền không hề dừng lại, thẳng bước đi ra khỏi Lãm Nguyệt Các.

Trường Canh theo sát phía sau vội vàng bung dù, thậm chí đến một cái gật đầu chào Khương Vân Xu cũng không kịp, chỉ đành cuống quýt đuổi theo bóng dáng chủ tử, nhanh chóng khuất hẳn ngoài cửa.

Từ góc rẽ phía xa, vang lên tiếng xe ngựa lăn bánh.

Hẳn là xe ngựa của Thẩm phủ, đang chờ để đưa Thẩm Độ trở về trong thành.

Khương Vân Xu từ tốn thu lại ánh nhìn, ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế.

Trên gương mặt nàng chẳng lộ chút uất ức vì bị lạnh nhạt, thậm chí trong lòng còn khẽ thở phào.

Đây đã là lần thứ ba.

Cũng chính bởi vì là lần thứ ba, thái độ của Thẩm Độ so với hai lần trước lại càng thêm lạnh lùng hờ hững.

Quả nhiên là không nên lặp lại điều gì đó quá ba lần.

Khương Vân Xu khẽ nâng tay, ngọc bội vốn định lấy ra từ trong tay áo lại chậm rãi thu về.

Không phải nàng vô tình vô nghĩa, không hiểu báo đáp ân nhân.

Chỉ là vị ân nhân này của nàng, căn bản không hề muốn nhận lòng cảm kích của nàng.

Bốn phía dần dần lấy lại bình tĩnh, có người không kìm được khẽ thì thầm bàn tán.

Kẻ thì thương tiếc cho một mỹ nhân bị lạnh nhạt, kẻ thì kinh ngạc thở dài: không ngờ nữ tử trông nhu mì yếu mềm ấy lại có gan lớn đến vậy.

Nhưng Khương Vân Xu không để tâm.

Nàng vẫn ngồi yên thêm một lúc, đợi khi mưa ngoài hiên dần ngớt mới chậm rãi đứng dậy, định rời đi.

Thấy Khương Vân Xu định rời đi, tiểu nhị vội vàng bước lên ân cần nói:

“Cô nương, ngươi muốn đi sao? Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt, để ta lấy cho ngươi một chiếc dù nhé?”

Khương Vân Xu khẽ cười, nụ cười thản nhiên, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mềm mại:

“Không cần đâu, xe ngựa của ta đang đợi ngay bên cạnh.”

Tiểu nhị ngẩn ra. Đến khi thấy nàng khẽ vẫy tay về phía đầu kia con phố, liền nghe tiếng vó ngựa kéo xe tiến đến.

Hóa ra nàng đi xe ngựa tới. Vậy thì cớ gì ban nãy lại đứng lặng thật lâu ngoài cửa quán như thế?

Chờ đến khi Khương Vân Xu lên xe ngựa, bóng dáng dần khuất ở cuối con đường, tiểu nhị vẫn còn gãi đầu, chẳng hiểu nổi nguyên do.

Trong đại sảnh, có người vừa trông thấy dáng vẻ ấy của tiểu nhị liền bật cười mà nói:

“Đó là tiểu thư Khương gia, đâu phải cô nương nghèo túng nào. Người ta đến đây là để chờ Thẩm đại nhân. Chuyện này cũng chẳng phải lần đầu. Cô nương ấy quả thật rất khiên trì, chỉ tiếc đối tượng lại là một Thẩm đại nhân người vốn băng lãnh vô tình. Dù mỹ nhân có nhu hòa đến đâu, cũng khó mà làm tan chảy tảng băng ấy.”

Có người thở dài than:

“Haizz… lần trước ta cũng trông thấy. Thẩm đại nhân kia lạnh lùng vô tình, Khương cô nương chờ đợi mấy canh giờ, vậy mà hắn thậm chí chẳng thèm liếc nàng lấy một cái, cứ thế đi thẳng. Khi ấy nhìn bộ dáng cô đơn, bị ngó lơ của Khương cô nương, ta còn thấy xót xa thay.”

“Chẳng phải bây giờ cũng thế sao? Khương cô nương lặn lội từ xa tới tận ngoại ô này, bên ngoài mưa gió lại ào ạt, vậy mà Thẩm đại nhân vẫn thản nhiên bỏ mặc, chẳng buồn hỏi xem nàng có đi xe ngựa hay có mang dù theo không.”

Khương Vân Xu không hay biết, sau khi nàng rời đi, ở lầu một Lãm Nguyệt Các, đám khách nhân vừa chứng kiến cảnh tượng khi nãy đều lần lượt lên tiếng bênh vực nàng.

Nhưng họ lại chẳng hề biết, nàng sở dĩ kiên trì như vậy là vì mang ơn người kia. Chỉ là Thẩm Độ, ngoài việc lạnh nhạt coi như không thấy, thì cũng chưa từng có hành động nào quá phận với nàng.

Báo ân vốn dĩ đã là chuyện khó xử, huống chi đó lại là ân cứu mạng.

Lần này, sau khi thử đến ba lần vẫn thất bại, nàng xem như đã hiểu. Chuyện báo ân, coi như đến đây là dừng lại, trong lòng nàng cũng chẳng thấy ủy khuất gì.

 

*nhà nhà đều thích tự bổ não 🤣🤣 hiểu lầm, hiểu lầm thôi 🤣🤣

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play