Âm lịch mười bốn tháng Giêng, là ngày Lập Xuân.
Ở thành phố S, mùa mưa dầm kéo dài.
Chu Thừa Kí đúng hẹn đến nhận thông báo điều chuyển. Buổi chiều bốn giờ, vừa vào công ty chưa kịp báo cáo công việc đã bị Phó tổng Vương kéo đi xã giao:
“Đúng lúc dẫn cậu đi gặp Trần tổng.”
Quyết định lần này do Trần Thích Phùng đích thân chỉ điểm. Năm trước, trong một dự án nghiên cứu của khách hàng ở Quảng Châu, Chu Thừa Kí phụ trách toàn bộ kỹ thuật, cùng đi với Tổng Trần, giành được ba đơn hàng sản xuất thử cho tập đoàn trong năm sau. Dự án thí điểm được bố trí tại nhà máy ở Giang Nam. Khi từ Thượng Hải chuyển công tác về thành phố P, Trần Thích Phùng đã hỏi ý kiến anh, mong anh cùng đi Giang Nam phụ trách hạng mục đó.
Không chỉ quyết định điều chuyển bình thường, lần này Chu Thừa Kí còn được thăng nửa cấp, chính thức nâng hẳn một bậc trong hệ thống công ty.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Trần Thích Phùng phải trải qua một ca đại phẫu, cắt bỏ một quả thận.
Trong công việc, Chu Thừa Kí vẫn giữ thái độ khiêm nhường, không tâng bốc, chỉ gọi điện hỏi thăm an ủi. Ít lâu sau, chính Trần Thích Phùng tự tay ký quyết định bổ nhiệm cho anh.
Tin đồn lập tức lan ra, có người nói Chu Thừa Ký nịnh hót khéo léo, có người lại châm chọc anh là kẻ mặt lạnh nhưng biết “hâm nóng bếp lửa”.
Thậm chí còn có kẻ xì xào Trần tổng chỉ có một cô con gái, xem trọng họ Chu như vậy, chẳng phải là muốn kén rể sao?
Người thân thiết với Chu Thừa Kí thì lập tức phản bác, con gái Tổng Trần mới học cấp ba, nói thế là vô căn cứ.
…
Biệt thự Vụng Thủ.
Nằm trong khu lâm viên Giang Nam nổi tiếng giàu có. Trước cổng căn biệt thự kiểu Trung Hoa, xe sang xếp đầy sân.
Sau trận bệnh, Trần Thích Phùng gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng sạm hẳn. Nhân dịp con gái ông được nhận vai phụ trong một bộ phim truyền hình, gia đình mở tiệc đãi khách, vừa là chúc mừng vừa là cảm ơn bạn bè đối tác thân thiết.
Chu Thừa Kí đi cùng Phó tổng Vương và đồng nghiệp. Anh vẫn giữ phong thái khiêm nhường, tiến lên chúc:
“Chúc Trần tổng sớm ngày bình phục, cũng chúc tiểu thư con đường sự nghiệp hanh thông.”
Trần Thích Phùng khẽ mỉm cười, mời mọi người ngồi:
“Khỏe lại là tốt rồi, còn sự nghiệp thì tùy duyên.”
Mấy đồng nghiệp khác năm trước đều đã tới thăm bệnh, chỉ riêng Chu Thừa Kí hôm nay mới đến, lại còn tay không. Có người bắt đầu nghi ngờ, cười mỉa, quả nhiên là người được ưu ái đến mức sinh kiêu.
Bên cạnh, Trần Tâm Phi kéo tay cha, ở lứa tuổi này vẫn còn sự ngây thơ và vô tư, chẳng hề biết sợ. Cô ấy còn chưa vào đoàn làm phim đâu, vậy mà ông ấy dội gáo nước lạnh vào mình.
Trong thư phòng, trước mặt một hàng khách khứa, Trần Thích Phùng nghiêm giọng quở trách con gái:
“Còn không dội cho con một gáo nước lạnh, chẳng mấy chốc con sẽ leo cả lên nóc nhà mà dỡ ngói mất.”
Nói xong liền đuổi con gái ra ngoài, nơi này ông còn phải bàn chuyện đứng đắn.
Đúng lúc ấy, người giúp việc bưng trà vào, thuận miệng nhắc Tâm Phi:
“Phu nhân gọi tiểu thư xuống. Cậu của tiểu thư dẫn cả nhà tới, còn mang theo mấy món quà.”
Trần Tâm Phi bĩu môi, làm nũng né khỏi cha, nhưng vẫn không quên dặn:
“Cha đừng uống trà.”
Nói xong, cô ấy lại làm bộ mặt quạu quọ với dì giúp việc, hờn dỗi:
“Tôi chẳng thèm đi, mỗi năm bọn họ mang đồ đến cũng có bao giờ là cho tôi đâu.”
Lúc này, Chu Thừa Kí lặng lẽ ngồi trong thư phòng, yên tĩnh tựa vào chiếc ghế bành. Theo thói quen công việc, di động của anh từ trước tới nay đều để chế độ rung im lặng. Giữa lúc Trần tổng đang bận chuyện nhà, di động của Chu Thừa Kí lại liên tục rung lên vì có mấy cuộc gọi đến.
Anh chỉ nhắn lại: “Đang bận, lát gọi lại.”
Ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh nhìn thoáng qua của Trần tiểu thư. Anh cũng tiện mắt nhìn đáp lại, thầm nghĩ sau bao lời đồn đoán, hôm nay mới thấy con gái duy nhất của Trần tổng trông thế nào. Quả thật, con đường sự nghiệp hanh thông... xem ra không hề dễ dàng.
…
Bữa tiệc tối là tiệc đứng, kết hợp món Trung Quốc và Phương Tây. Chủ nhà đi chào khách, khách khứa tự do trò chuyện.
Chu Thừa Kí không uống rượu, chỉ cầm ly nước có ga đi xã giao một vòng rồi tìm góc đặt xuống.
Hỏi phục vụ hỗ trợ bữa tiệc mới biết tầng một nhà họ Trần không có nhà vệ sinh cho khách dùng, muốn đi thì phải lên lầu.
Chu Thừa Kí mượn cớ đi vệ sinh, thực ra là tranh thủ thời gian trả lời cuộc gọi của cô anh.
Anh được điều về Giang Nam công tác, cha mẹ bên kia ngại chuyện liên lạc với họ hàng mỗi dịp Tết Âm lịch liền nói cho người cô ở Mỹ. Cô anh là chị em họ với cha, thuở nhỏ được gửi nuôi trong Chu gia, tình cảm chẳng khác nào ruột thịt. Bà sống một mình nhiều năm, hiện tại đang cùng con gái sinh sống. Ở Giang Nam lại có nhà không dùng, nhiều lần tha thiết mời Thừa Kí dọn sang ở, nói thuê nhà riêng hay ở khách sạn vừa tốn kém vừa phí phạm.
Chu Thừa Kí gọi điện đến Seattle, cô cùng chị họ Tô Viện vẫn kiên trì ân cần lo lắng cho anh.
Trong lời còn xen chút trách móc: “Ngày xưa Hạo Thần bỏ đi, con từng hứa với mẹ là sẽ coi mẹ như mẹ ruột, vậy mà bây giờ mẹ chỉ muốn con ở đó để tiện chăm sóc bản thân, cũng phải nói đi nói lại mãi.”
Chu Thừa Kí khẽ cười khổ, đứng trên hành lang lầu hai nhìn ra ban công. Dù sao cũng đang trong buổi tiệc, anh không tiện bàn bạc nhiều. Lúc này cha lại gửi thêm tin nhắn, nói cô thật lòng, tình cảm cũng nên dần dần đáp lại.
Giữa hai bên thúc giục, anh đành miễn cưỡng gõ vài chữ: “Được. Ngày mai con sẽ dọn sang.”
Tin nhắn vừa gửi đi, phía sau tấm rèm nhung ở phòng khách liền vang lên tiếng bước chân.
Chu Thừa Kí vừa định quay lại thì từ sau chiếc sô-pha dài đã có một bóng người hiện ra, dáng cao gầy, mái tóc dài buông đến tận eo. Cô cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo lông ngắn chẳng che được vòng eo thon nhỏ. Dáng dấp ấy vốn tinh tế, đẹp đẽ, chỉ có điều dán thêm hai miếng giữ ấm ở sau lưng khiến khung cảnh hơi buồn cười.
Chưa kịp để người trên ban công bước vào, thì tiểu thư nhà họ Trần từ lầu ba đã đi xuống.
…
Trần Tâm Phi thấy trên sô-pha có người ngồi, quanh thân phảng phất mùi thuốc lá lẫn rượu, trong tay lại cầm một hộp thuỷ tinh đựng cam, liền cau mày:
“Chị trông thật thảm hại.”
Cô gái mặc áo len xanh tựa thoải mái vào lưng ghế, dưới ánh đèn, gương mặt đẹp mị hoặc nhưng vẫn còn vẻ ngái ngủ. Rõ ràng không phải vì mệt sau dạ tiệc, mà do quen thói ngày ngủ đêm dậy.
Còn chưa tỉnh hẳn, cô cũng lười ứng phó với Trần Tâm Phi: “Bớt nói nhảm, lấy cái muỗng cho tôi.”
Khúc Khai Nhan uống rượu, miệng khát khô, muốn ăn cam hộp. Đây là món quà tết hằng năm cậu mang từ A Thành đến, vừa là quà kỷ niệm, vừa là ước định riêng giữa cô và Tô Viện – chị họ bên ngoại. Năm nay Tô Viện chưa kịp về nước, nhưng quà gửi cho Khai Nhan nhất định phải có cam hoặc sơn trà hộp, bởi cả hai từng mắc viêm phổi phải nằm viện cùng nhau, từ đó giữ thành thói quen.
Trần Tâm Phi chẳng thèm nghe lời, bĩu môi:
“Tự đi mà lấy. Năm nào cậu với dì cũng thiên vị chị, quà cáp mang tới toàn cho chị, toàn mấy món vặt vãnh không đáng tiền, ai mà thèm. Đã vậy còn mang tới tận nhà chúng tôi. Chị họ Khúc, tôi họ Trần cơ mà!”
Rồi cô ấy hất cằm, chất vấn:
“Tết vừa rồi mẹ tôi gọi điện cho chị mấy lần, chị chẳng thèm tới. Hôm nay vì sao lại xuất hiện?”
Khúc Khai Nhan khẽ cười:
“Đến thăm sức khoẻ cha em, cũng đến thăm ‘tiểu hoa đán tương lai’ nữa chứ.”
Trần Tâm Phi nhướng mày:
“Xí! Chị thì bao giờ có lòng tốt như vậy.”
“Biết thế là được. Nói thật, tôi khuyên em nên chuyên tâm học hành, đừng mơ mộng làm minh tinh. Biết vì sao không?”
“……”
“Vì em chẳng thể nổi tiếng đâu.” – Khai Nhan vừa nghiến răng cố mở nắp lọ, vừa nói. Dáng vẻ chật vật ấy khiến Trần Tâm Phi cười nhạo:
“Chị đúng là lúc nào cũng nói năng chua chát. Qua tuổi 30 rồi mà chẳng sửa được cái tật ấy à, chị cả?”
Khúc Khai Nhan cũng không tức giận, vẫn loay hoay với chiếc lọ, chợt nhướng mắt:
“Nhưng mà không chỉ riêng tôi nói thế đâu. Cả mấy chị em họ đều bảo em hơi nhạt nhòa, so với mẹ thì kém xa.”
Trần Tâm Phi lập tức đỏ bừng mặt, trừng mắt mắng:
“Chị rõ ràng là ghen tị! Mẹ tôi cũng là mẹ chị! Đừng tưởng tôi không biết, chị chỉ ghen vì mẹ thương tôi, cho tôi được đi đóng phim, còn chị thì bị cấm bén mảng đến giới giải trí!”
“Ồ, chuyện đó thật ra không phải. Tôi biết rõ bản thân chẳng hợp làm minh tinh.”
“Vậy tại sao chị còn đi yêu minh tinh!”
“Yêu đương lại không liên quan đến việc này.”
“Chị! Vậy là chị thừa nhận từng hẹn hò với Giang Sầm rồi?!”
“Ừ.”
Trần Tâm Phi vốn là fan cuồng của Giang Sầm. Khi Giang Sầm công khai chia tay bạn gái, chính cô ấy là người đi đầu tổ chức các hoạt động cổ vũ, thậm chí thuê cả màn hình LED trên tháp truyền hình để mừng thần tượng “trở lại độc thân”. Đêm đó cô ấy còn gửi cho Khúc Khai Nhan cả loạt icon cười nhạo.
Khúc Khai Nhan vốn chẳng buồn chấp. Làm bạn gái công cụ thì phải có giác ngộ của bạn gái công cụ. Hôm nay cô chịu khó đến dự tiệc, cũng là nể mặt cậu, chứ giờ thực sự chẳng muốn đôi co với ai. Ngay cả cái thìa không có cũng chẳng sao, cùng lắm cô ăn luôn cả lọ. Nhưng cái lọ cam hộp chết tiệt này cứ cố ý chống lại, mở mãi không ra. Đúng lúc hổ khẩu dùng sức, Trần Tâm Phi bỗng nhiên mở miệng, dường như cũng muốn phát tiết nỗi ấm ức bấy lâu:
“Giang Sầm đúng là chẳng có mắt, thế mà lại để ý đến chị.”
Khúc Khai Nhan vẫn giữ vẻ bình thản, nét mặt nghiêm lại, thoáng bùng lên cơn giận. Cô khẽ gõ vào chiếc lọ pha lê trong tay, châm chọc:
“Đúng là mắt hắn chẳng ra gì. Nhưng cái câu chê em ngu ngốc, nói em chẳng được mẹ coi trọng cũng chính miệng hắn nói đấy.”
Ngay sau đó, Trần công chúa trong lòng ôm con thú bông liền giơ lên, tức đến mức muốn đánh người.
Từ ngoài cửa có tiếng quát vọng vào:
“Tâm Phi, con làm cái trò gì vậy!”
“Mẹ chỉ biết mắng con! Sao không quản chị ta? Chị ta đã ba mươi tuổi mà lúc nào mà chẳng bắt nạt con. Chẳng lẽ mắt mọi người đều mù hết rồi sao?”
Khương Ương Tuệ bước tới, vội kéo con gái lên lầu:
“Để ba con nghe được thì mấy việc quay phim của con đều phải dừng lại! Lập tức trở về học hành cho nghiêm chỉnh!”
Vừa nghe thế, Trần Tâm Phi càng thêm tức giận. Cô ấy hất tay mẹ ra, gào lên trong uất ức:
“Đừng tưởng con không biết! Mẹ với ba nợ chị ta, nợ cả ba của chị ta. Nhưng con thì không! Đều là con gái, tại sao chị ta đến đây lúc nào cũng được nâng như tổ tông, còn con thì giống đứa con của kẻ thứ ba? Con mới không phải!"
“Con ghét chị ta! Ghét mẹ với ba vì áy náy mà đối xử đặc biệt với chị ta! Ghét cả cậu và gia đình Sơ Đồng lúc nào cũng coi chị ta như báu vật. Chị Sơ Đồng chẳng mấy khi nói chuyện với con, thế mà bao năm rồi vẫn nhớ mang quà cho chị ta.”
“Con càng ghét, dạo này chị ta chỉ cần xuất hiện, mẹ liền bận rộn hết trước sau, thậm chí còn khép nép lấy lòng. Mẹ, nói thật đi, mẹ có phải thật sự cảm thấy có lỗi với chị ta không? Có lỗi với ba của chị ta không? Có phải ba chính là kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân đầu tiên của mẹ không? Nếu đúng, thì hai người cứ tự chịu đi, đừng kéo con vào!”
"Con chán ghét chị ta! Rõ ràng biết con thích Giang Sầm, vẫn cố tình tranh giành, muốn cướp lấy anh ấy để chọc tức con! Mẹ, đó là con riêng của chồng mẹ, chị ta đúng là hư hỏng đến tận xương tủy…”
“BỐP!”
Một cái tát giáng thẳng xuống, cắt ngang tiếng khóc lẫn gào thét.
Trấn Tâm Phi tức nghẹn, trong cơn giận không kiềm chế nổi, liền ném mạnh con cáo bông trong tay về phía Khúc Khai Nhan như một quả lựu đạn.
Người trên sofa chẳng thèm né tránh, chỉ lạnh lùng nhặt con thú bông rơi dưới đất. Khóe mắt cô thoáng thấy sau tấm rèm ban công hình như có gì lay động như gió thoảng qua, cũng như một ảo giác.
Công chúa nhỏ òa khóc bỏ chạy lên lầu. Căn phòng chìm vào im lặng.
Người phá tan sự yên ắng là Khúc Khai Nhan. Cô không để tâm đến chuyện nhà của Trần gia, chỉ trách chính mình:
“Tôi đã nói rồi, tôi không nên tới.”
“Phi Phi bị ba nó chiều hư thôi.” – Khương Ương Tuệ lại mở miệng giải thích. Bao năm nay, bà cũng chỉ có một câu này.
Khúc Khai Nhan cười nhạt:
“Thật ra, bà không cần phải xin lỗi.”
“……”
“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ tức giận.”
Khương Ương Tuệ nhìn con gái lớn với ánh mắt khó hiểu.
Khúc Khai Nhan chậm rãi nói tiếp:
“Tôi cãi nhau với con bé, nó tức thì cũng bình thường. Nhưng nếu mọi người đều bênh tôi, con bé sẽ càng hận thêm thôi.”
Giọng điệu cô dửng dưng như một kẻ ngoài cuộc.
Trong tay, hũ cam vẫn chẳng thể mở ra. Cô đành ôm luôn trong lòng, không nản cũng không gấp.
Một lát sau, cô đứng dậy, coi như kết thúc chuyến ghé thăm:
“Sau này có việc thì hẹn gặp ngoài. Tâm Phi cũng lớn rồi, còn tôi cũng không phải người dễ chịu. Tôi quen miệng đanh đá, da mặt dày nên chẳng sao, nhưng với tuổi con bé bây giờ, có những chuyện nên học cách khách quan thì khách quan, nên đoan chính thì đoan chính. Cứ khư khư giận dỗi, chẳng phải điều hay.”
Khương Ương Tuệ thấy Khai Nhan sắp đi, cũng uể oải bước theo. Nghĩ đến lời con gái vừa nói, bà vội vã đuổi theo bóng dáng cô, hỏi dồn: “Chuyện gì mà không khách quan, không đoan chính? Nếu con muốn trách mẹ, thì nói thẳng ra đi.”
Khúc Khai Nhan quay lưng về phía bà, không trả lời.
Khương Ương Tuệ nghĩ, Tâm Phi còn nhỏ, giận dỗi so đo cũng không trách được. Nhưng Khai Nhan đã trưởng thành, giờ lại thành thục như bao người lớn, thế mà vẫn mang theo cái vẻ cố chấp non nớt. “Khai Nhan, mẹ cũng khó xử lắm. Trần Thích Phùng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn oán hận, oán mẹ, vì giữa hai chị em các con, xưa nay đều là Tâm Phi bị thiệt.”
Khai Nhan xoay người, từng lời chất vấn bà: “Đúng, nhưng tại sao lần nào cũng là con gái nhỏ chịu thiệt? Bà hoàn toàn có thể trách tôi mà. Bà có thể mắng rằng: Con bao lớn rồi, hơn em những mười ba tuổi, sao lại bắt nạt em, nói vậy mới hợp lý chứ?”
Nhưng chưa bao giờ. Từ khi Khương Ương Tuệ tái hôn, sinh ra đứa con gái nhỏ, thì lời bà nói ra luôn là con gái nhỉ không phải. Trong mắt người ngoài, cả bà lẫn Trần Thích Phùng đều là cha mẹ kế tận nghĩa tận tình.
Thế nhưng pháp luật không hề quy định kết hôn thì không thể ly hôn, cũng không hề nói không được tái hôn cùng bạn bè cũ.
Rõ ràng, bà phải đến năm thứ hai sau khi ly hôn mới đăng ký kết hôn với Trần Thích Phùng. Còn cha ruột của Khai Nhan lại bất ngờ qua đời ngay năm đó.
Ai đúng ai sai, ai nên gánh lấy, Khai Nhan đều nhớ rõ. Với nàng, cha vẫn là cha, còn “cha kế” chỉ là một cái tên. Khúc gia ba đời kinh doanh phát đạt, cha để lại cho cô một khối di sản lớn, cô tuyệt đối không cần một người cha kế khác nuôi sống mình.
Cũng vì vậy mà mấy năm nay, bọn họ luôn mang mặc cảm nợ cô.
“Khai Nhan, bấy lâu nay, con vẫn không chịu tha thứ cho mẹ, phải không?” Làm mẹ mà nói ra những lời này, bà đã phải hạ mình hết mực.
Thế nhưng, Khai Nhan chỉ mỉm cười nhạt, nụ cười nhẹ đến mức còn thưa thớt hơn mưa xuân ngoài hiên: “Tôi không hiểu, tại sao bà lại cần một người ngoài như tôi phải tha thứ.”
“Con không chịu tin, nhưng mẹ thực sự không hề phản bội ba con, mẹ chưa từng có lỗi với ông ấy.”
Khai Nhan nghe vậy, lập tức nghiêm mặt, nhìn thẳng khuôn mặt ấy, rồi bước lên một bước. Dáng người trong đôi giày cao gót khiến cô cao hơn bà ấy nửa cái đầu. Trong khoảnh khắc, lớp ký ức phủ bụi năm xưa như bật tung.
Không gian xung quanh lặng im, cô biết, có những chuyện, dù thế nào cũng phải làm rõ với họ. Chỉ sợ khi đó cô còn nhỏ dại, ngây thơ nhớ nhầm, hay lỡ vu oan cho người khác.
Mùa hè năm cô mười tuổi, vì bị tiêu chảy nên cô phải rời lớp học năng khiếu trở về nhà sớm. Cầu thang lớn giữa nhà dẫn lên tầng hai, ngay đoạn cuối có một bức tường phong cách Trung Hoa, nơi đó từng treo một bức tranh thủy mặc của danh gia.
Và chính trước bức tranh ấy, cô nhìn thấy hai bóng người quấn chặt lấy nhau, đen trắng xen kẽ.
Khai Nhan chân trần đứng ở bậc thang, trông thấy chú Trần vốn luôn ôn hòa lễ độ lại lạnh lùng như thế, ôm siết lấy váy dài màu trắng của mẹ.
Đêm hôm đó, cha mẹ đi tìm cô khắp nơi. Còn Khai Nhan, đã trốn trong căn phòng chứa đồ dưới gầm cầu thang, đến khi bị đánh thức, toàn thân cô vẫn đầm đìa mồ hôi lạnh.