Nguyên Tiểu Ba chẳng buồn quan tâm mấy chuyện râu ria, chỉ thấy Chu Thừa Kí đúng là nhân phẩm cũng không tệ. Sao cứ hễ có cô gái nào dính dáng đến anh thì đều si mê khăng khăng, trong khi bản thân anh chưa từng gật đầu với ai. Thật đúng là ngột ngạt chết, bực mình chết đi được.
Trong văn phòng, Chu Thừa Kí vẫn bộ dạng điềm đạm, không biểu lộ cảm xúc gì. Trong khi lão bạn cũ ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt, anh đã kịp soạn xong văn kiện, điều chỉnh tiến độ công việc rồi gửi đi.
“Được rồi, buổi trà dư tửu hậu chấm dứt ở đây. Tôi còn cả đống việc đang chờ. Bao giờ cậu trả lời mail thì tôi mới có thể bắt đầu khởi công.” Nói xong, Chu Thừa Kí liền định cúp điện thoại.
Vừa định ngắt, Nguyên Tiểu Ba lại chen vào hỏi:
“Vậy cậu dọn đến ở nhà cô rồi à?”
“Ừ.”
“Haizz, nợ nhân tình là khó trả nhất, phải không?” Tiểu Ba hiểu rõ lão Chu, anh vốn sống độc lập, thuê khách sạn hay tự tìm nhà cũng chẳng tốn bao nhiêu. Nhưng một khi đã dọn sang chỗ cô thì quan hệ tình thân xen vào, mọi thứ liền rắc rối.
Năm ba đại học, cả bọn từng đi thành phố A dự triển lãm thiết kế, tiện đường ghé qua thành phố S thăm cô của Chu Thừa Kí. Bà tiếp đãi họ một bữa cơm thịnh soạn, trước khi đi còn ôm cháu trai không rời.
Khi ấy Tiểu Ba mới biết, bà có một trai một gái. Người chị họ hơn họ hai tuổi, lúc đó đang làm thủ tục đi du học. Trong nhà còn một cậu em út bằng tuổi Chu Thừa Kí, năm bảy tuổi từng về thành phố Y nghỉ hè, rồi một lần ra bờ sông chơi thì bị nước cuốn đi. Đến giờ, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.
Vì chuyện đó, tinh thần bà suy sụp suốt nhiều năm. Dượng thì chịu không nổi áp lực chuyện nối dõi tông đường, chẳng bao lâu sau li hôn và tái hôn. Căn hộ ở Giang Nam bây giờ là tài sản duy nhất bà giữ được sau ly hôn.
Chuyện này là Chu Thừa Kí từng kể cho Tiểu Ba nghe trên chuyến tàu về thành phố P. Anh nói: “Đừng nhìn bây giờ cô vẫn hiền hòa tỉnh táo, suốt bảy tám năm trước đó, cô hoàn toàn đoạn tuyệt với cha mẹ tôi.”
Tiểu Ba tò mò: “Vì sao? Cô trách cha mẹ cậu làm mất em họ à?”
Chu Thừa Kí lắc đầu: “Nếu phải trách thì trách tôi. Ngày đó chính tôi rủ bằng được Hạo Thần xuống sông chơi.”
Nguyên Tiểu Ba vốn không giỏi an ủi, còn Chu Thừa Kí cũng không phải người ưa dài dòng. Việc anh chịu bộc bạch với người khác chỉ có thể vì hai lý do, một là tin tưởng, hai là vì trong lòng đã tan vỡ.
Hôm đó, quả thực trong lòng hắn có chút bị phá vỡ. Suốt cả chuyến, không buồn quay sang nói chuyện, chỉ im lặng nhìn dòng cảnh vật trôi ngoài cửa sổ.
Chưa đến nửa năm sau, bạn gái cùng lớp cũng đề nghị chia tay.
Trong điện thoại, Chu Thừa Kí vẫn im lặng rất lâu, chỉ khẽ nói: “Ngày mai tôi về.”
Ở ký túc xá, mọi người nghe thấy giọng hắn qua điện thoại trở nên dữ dội chưa từng thấy. Cô gái ấy họ đều gặp rồi, xinh đẹp đến mức quanh người tỏa sáng, dịu dàng, yếu đuối khiến ai cũng muốn che chở.
Đêm đó, lần đầu Tiểu Ba nghe Chu Thừa Kí nổi giận. Anh đứng ngoài ban công tối om, chất vấn qua điện thoại:
“Những gì người khác nói em đều tin, chỉ riêng lời anh thì không, phải không? Anh nói anh muốn ở bên em, đó là vì anh thích em, không phải vì ai khác! Anh nói kế hoạch tương lai của anh có em, em lại cho rằng chỉ là lời nói suông, đúng không…”
Anh còn gọi thẳng tên đối phương.
Khi mọi người tưởng đâu vẫn còn cơ hội níu kéo, thì bên kia chỉ lạnh lùng lặp lại: “Chúng ta chia tay đi.”
Sau một hồi trầm mặc, Chu Thừa Kí chấp nhận: “Được. Nếu như vậy khiến em thấy thoải mái hơn, anh rời đi.”
Chưa đến hai ngày, cả trường đã truyền nhau chuyện Chu Thừa Kí bị bạn gái đá.
Từ đó đến nay gần mười năm, quanh anh chưa từng thiếu người theo đuổi, thậm chí có cô học muội bám riết không buông. Nhưng Chu Thừa Kí chưa từng nghiêm túc bắt đầu một mối tình nào khác.
Thỉnh thoảng, khi đám bạn bè tụ họp uống rượu, Tiểu Ba lại hay trêu:
“Sao rồi, cậu thật sự quá kén chọn, hay là vẫn còn nhớ cô bạn gái kia?”
Chu Thừa Kí chỉ đáp: “Cô ấy kết hôn rồi. Sống rất hạnh phúc. Nếu tôi còn nhớ vợ người ta thì đúng là có bệnh.”
“Thế sao không tìm người mới?”
Chu Thừa Kí uống cạn ly rượu, khoác áo rồi bỏ đi. Anh vốn thế, chẳng thích nói nhiều. Từ miệng anh, đừng hòng moi được nửa chữ.
Người ta nói dễ nghe thì là “giữ kín như bưng, có nguyên tắc”. Nói khó nghe thì chính là “chẳng còn sức sống”.
Ví dụ như ngày trước Tiểu Ba từng trêu: “Chị họ cậu xinh thật, sau này nếu cô ấy độc thân thì nhớ giới thiệu tôi nhé.”
Chu Thừa Kí chỉ đáp: “Tôi cũng không biết bao giờ cô ấy mới độc thân.”
Hôm nay, Tiểu Ba lại vòng vo chọc hắn: “Nói thật đi, cậu ở nhà cô, mấy người kia có về không? Tô Viện có khi nào về nước thăm nhà không? Nếu cô ấy trở về thì nhớ báo cho tôi nhé!”
Chu Thừa Kí lạnh nhạt:
“Báo cho cậu làm gì? Để cậu đến uống rượu mừng cưới cô ấy với anh chồng người Đức chắc?”
“Cái gì!” Tiểu Ba như bị sét đánh ngang tai, cả thế giới sụp đổ: “Chuyện từ bao giờ thế?”
Nữ thần kết hôn rồi, chẳng khác nào thù cướp vợ!
Chu Thừa Kí nhếch môi cười gian, lát sau lại trở về vẻ điềm tĩnh, lễ độ mà thản nhiên báo tin:
“Năm ngoái, vào lễ Giáng Sinh. Nghe đâu còn định về nước làm tiệc mừng.”
“Thế sao cậu không nói gì hết?”
“Không nói ư? Chắc do cậu không hỏi thôi.” Giọng lạnh nhạt, nụ cười mang màu tối tăm trêu chọc, chưa bao giờ lệch nhịp.
“Thế nào lại đi lấy chồng Đức cơ chứ?” Tiểu Ba khó chịu, trong lòng cứ day dứt. Lỡ cơ hội với nữ thần tỷ tỷ đã đành, đằng này còn để " nước phù sa chảy sang ruộng ngoài” tận bên trời Tây!
Chu Thừa Kí tay trái đã đặt lên nút loa trên bàn:
“Được rồi, đến giờ rồi, đừng có treo máy tôi nữa.”
Nói xong, anh dứt khoát ngắt điện thoại.
Ngoài cửa, Tiểu Ngô vẫn đang chờ nghiêm túc. Chu Thừa Kí ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, vẫy tay ra hiệu cho cô ấy vào.
Anh dành toàn bộ kiên nhẫn nghe Tiểu Ngô báo cáo văn kiện khẩn, làm việc cùng làm người khác nhau như trời với đất.
Trước nay, khi theo đuổi dự án, anh chỉ biết kiên định như thép, một lòng muốn thứ mình cần, không ngại nhọc nhằn “đào giếng”. Ai ngờ, đến một ngày, chính anh cũng phải lăn vào mớ việc lặt vặt nhân sự hành chính.
Một xấp báo cáo xin duyệt rườm rà, Chu Thừa Kí tiện tay rút một bản, hỏi:
“Trường hợp này thế nào?”
Tiểu Ngô báo cáo đúng sự thật, một trợ lý mới đem bảng báo giá thương vụ từ thị trường gửi nhầm xuống bộ phận công trình. Phó tổng Vương vốn là quản lý trực tiếp, cho rằng nhân viên thử việc chưa đạt yêu cầu, đề nghị cho nghỉ.
Chu Thừa Kí nhướng mày: “Chỉ vì sai sót báo giá thôi à?”
Tiểu Ngô cân nhắc rồi bổ sung: “Cậu ấy hơi cẩu thả nhưng tính tình thành thật, chịu khó.”
Chu Thừa Kí khẽ gật đầu, không bình luận thêm. Nhiều văn kiện mới về, anh vẫn cần tham khảo ý kiến trợ lý, bản này tạm gác lại. Phần còn lại, anh ký và giao cho Tiểu Ngô xử lý. Trước mắt, anh cần triệu tập cuộc họp quan trọng về dự án mới.
Nửa giờ sau, vị kỹ sư độc lập phụ trách dự án “Hàng không” cũng có mặt, cùng anh chủ trì cuộc họp thay đổi kế hoạch.
Tiểu Ngô báo cáo tiến độ mua sắm, Chu Thừa Kí liền trực diện trao đổi với giám đốc phụ trách. Người vừa xuất hiện phong thái nho nhã, ai ngờ khi cần cũng có thể ra đòn thẳng thắn, khiến vị giám đốc hơn 50 tuổi có chút bối rối.
Chốn quan trường vốn dĩ vậy, ma cũ bắt nạt ma mới là quy luật sinh tồn, không ai tránh được, cũng chẳng ai dám thách thức.
Chu Thừa Kí lại chẳng xem đó là làm khó, anh coi trọng hiệu quả và sự trao đổi rõ ràng. Mọi việc đều đưa thẳng ra bàn, có biên bản hội nghị ghi chép.
Trong bộ sơ mi trắng, quần đen, mắt kính gọng vàng, anh trầm giọng hỏi giám đốc Hoàng:
“Việc này đúng là đặc thù, không chờ nổi phó tổng trở về. Tôi chỉ có thể nhờ giám đốc hỗ trợ, song thời gian gấp, tôi còn phải làm việc với tổng bộ kho hàng để xin điều chỉnh. Giờ tôi cần một phản hồi chính xác để có cơ sở tiếp tục.”
Tiếng bàn phím ghi chép vẫn lách cách. Trợ lý ngồi dưới nhìn anh, thầm cảm khái vị sếp mới này vừa lật bản vẽ trên tay, vừa chống cằm, tập trung tranh luận, bình tĩnh nhưng cũng vô cùng kiên quyết.
Chỉ vài lần dự họp ngắn ngủi, cô ấy đã nhận ra vị sếp lạnh mặt này thực ra tính tình không tệ, thậm chí còn có phần ôn hòa.
Một kiểu ôn hòa bình tĩnh.
Khi đang xuất thần thì thư ký Ngô khẽ gõ bút nhắc nhở, cô ấymới vội ghi lại điểm mấu chốt, thời hạn phản hồi tiến độ mua sắm.
Trên chủ vị, Chu Thừa Kí thong thả dẫn dắt sang đề tài tiếp theo.
…
Giờ nghỉ trưa, anh đến nhà ăn. Vừa lúc gặp Tiểu Ngô mang hộp bò kho và một phần tôm rim đỏ au là đặc sản Giang Nam.
Cô ấy nói cuối tuần cha mẹ đi ăn, tiện tay gói thêm phần cho mình. Rồi ân cần chìa ra, hỏi Chu Thừa Kí có muốn ăn chung không.
Chu Thừa Kí đói đến mức muốn ăn thịt người nhưng trước khi động đũa, vẫn chỉ thong thả uống chén canh trứng rong biển. Anh khẽ lắc đầu từ chối:
“Cảm ơn, tôi không ăn đồ ngọt.”
“Được thôi.” Người ân cần quá cũng dễ khiến người ta chú ý. Thứ nhất, Tiểu Ngô quả thực thân cận với Chu công hơn các đồng nghiệp khác, lại bị đám đông trông thấy cảnh lấy lòng lãnh đạo cũng bị từ chối. Thứ hai, con người vốn là thiên về thẩm mỹ, mà Chu Thừa Kí với ngoại hình và khí chất như thế, dù đặt trong tập thể toàn đàn ông cũng khó mà bị che mờ.
Khi trở lại bàn, mấy đồng nghiệp nữ thân quen liền trêu chọc:
“Cẩn thận vuốt mông ngựa quá mức đấy, ai bảo cậu đi chọc lãnh đạo trực tiếp.”
“Đừng nói linh tinh.” Miệng thì phản bác, nhưng Tiểu Ngô cũng lập tức tự nhắc nhở mình phải giữ đúng vị trí công việc. “Chẳng phải chỉ khách sáo chút với sếp mới thôi sao. Thực ra kỹ sư Chu rất tử tế, xử việc chứ không xử người. Các cậu không thấy hôm nay ở cuộc họp à, giám đốc Hoàng còn bị anh ấy nói lời ôn nhu làm cho nghẹn đến trợn mắt.”
Cả công ty đều biết, phòng mua sắm và tài vụ là hai lão Phật gia khó chiều nhất. Nghe nhắc đến, mấy đồng nghiệp hóng hớt liền hứng khởi, bảo rằng thích nhất kiểu lãnh đạo bề ngoài ôn hòa nhưng lại khiến người khác nghẹn lời, đúng chuẩn miệng lưỡi quan trường.
Có người thực tế hơn:
“Kỹ sư Chu vốn là cánh tay của Trần tổng, cần gì phải nể mặt ai? Dù sao anh ấy cũng phải quay về tổng bộ. Chưa nghe à, ngay ngày đầu tiên đến đây, phó tổng Vương đã đưa anh ấy đi gặp Trần tổng.”
“Có khi là họ hàng của Trần tổng chăng?”
“Không đâu. Hồ sơ tôi xem rồi, kỹ sư Chu quê ở thành phố Y, còn Trần tổng vốn dân bản xứ, vợ lại là người thành phố A, gia đình ngoại rất có thế lực.”
“Aiz, hay là thật sự giống tin đồn, Trần tổng nuôi sẵn con rể cho con gái?”
“Cũng không hẳn vô lý. Mười mấy tuổi thì đã là gì, cha vợ có thể từ từ bồi dưỡng con rể, chờ tiểu công chúa lớn lên, con rể dự bị đã đủ lông đủ cánh, lúc đó giao cả sự nghiệp và con gái cho cùng một nhà.” Tin đồn vốn nhiều lỗ hổng nhưng cứ được miệng người tô vẽ, thế là thành thật.
Tiểu Ngô không hùa theo, nghiêm túc nói:
“Các cậu nghĩ nhiều rồi. Không thể nào đơn giản chỉ là Trần tổng thưởng thức kỹ sư Chu hay sao?”
Nhưng mấy nhân viên lão làng ở phòng nhân sự thì khác. Họ bảo, nếu Tiểu Ngô biết Trần tổng năm xưa làm thế nào mà cưới được vợ hiện tại, thì sẽ chẳng ngây thơ tin vào cái gọi là “thuần túy thưởng thức”.
Dù có là thưởng thức đi nữa, thì cũng là thưởng thức kiểu muốn giữ người đó bên mình. Người ta thường nói, “vật họp theo loài, người cũng vậy”…
…
Buổi trưa qua đi, chiều đến Chu Thừa Kí ra xưởng xem tình hình, dặn Tiểu Ngô một việc. Anh lấy một bản báo cáo nghiên cứu từ tổng bộ, vốn là sản phẩm đã bị loại đưa cho Tiểu Ngô, bảo đưa cho trợ lý mới làm bản tóm tắt hội nghị, rồi dựa trên phân tích kỹ thuật và bản vẽ 2D, làm thành tài liệu trình bày.
“Bảo cô ấy làm xong thì nộp thẳng cho tôi.”
Tiểu Ngô vẫn còn lơ mơ vì mớ chuyện tán dóc buổi trưa, ngẩng đầu nhìn quản lý Chu, một nửa là lãnh đạo nghiêm túc, một nửa lại lịch thiệp ôn hòa.
“Quả lý Chu, ý anh là…”
“Nếu tôi muốn quyết định giữ hay bỏ một nhân viên, thì trước hết phải tự mình đánh giá. Cứ theo tôi nói mà sắp xếp. Còn phó tổng Vương, khi ông ấy về, tôi sẽ đích thân trao đổi.”
“Vâng.” Tiểu Ngô lập tức phấn chấn hẳn. Cô ấy luôn tin vào trực giác của mình. “À đúng rồi, bảo vệ có chuyển phát nhanh của anh, tôi tiện đem lên đây. Khá nặng đó…”
Chu Thừa Kí đứng dậy thay đồ bảo hộ lao động, hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy:
“Cô tự mang lên à?”
Tiểu Ngô thật thà gật đầu.
Anh mỉm cười xa cách:
“Lỗi ở tôi, làm phiền cô rồi. Sau này, trừ hồ sơ văn kiện ra, những thứ khác để tôi tự lấy.”
Tiểu Ngô chỉ im lặng gật đầu lần nữa:
“Vâng.”
Hiếm hoi lắm mới thấy Chu Thừa Kí nói thêm một câu:
“Tôi đặt một cái máy mài, dùng để đánh bóng cửa gỗ nhà tôi.”
“A, anh còn biết cả việc đó sao?” Tiểu Ngô ngạc nhiên thật sự, trong ấn tượng, quản lý Chu là kiểu “mười ngón không dính nước xuân”, ai ngờ lại rành nghề mộc.
Anh cười nhẹ, lời đùa nghe hờ hững nhưng lại là sự thật:
“Ừ, hồi nhỏ tôi từng mơ ước làm thợ mộc.”
…
Khương Sơ Đồng có bằng lái đã mười năm, nhưng vẫn không dám lái xe ra đường.
Khúc Khai Nhan, “nữ hoàng bồ câu” nổi tiếng, lần này cũng không khác, trễ gần 40 phút mới lò dò đến tiệm KFC đã hẹn. Đại tiểu thư Sơ Đồng vốn cũng có tính khí, tức giận mắng:
“Em có thể bớt trễ giờ chút được không, chị từ thành phố A về đến nơi rồi mà còn phải chờ người?”
Khúc tiểu thư mặc áo gió giản dị, bên trong trùm hoodie:
“Xin lỗi nha, trước khi ra cửa bị kéo đi phỏng vấn. Xui xẻo quá, hôm nay đường lại kẹt kinh khủng!”
Cả nhà Sơ Đồng mới từ Hà Lan trở về, ở nhà chưa kịp nghỉ hai hôm đã xách con trai đi tìm Khai Nhan. Khúc Khai Nhan thì giống hệt kiểu dì ghẻ chuyên bắt nạt trẻ con, vừa thấy Hạ Trùng Nhi đã xách lên cưng nựng một trận, rồi ngơ ngác chỉ sang cô bé ngồi cạnh:
“Ủa, con nhà ai đây?”
“Con gái của anh cả đó.” Sơ Đồng vốn định mang con mình đến thành phố S, nào ngờ đứa trẻ nhà anh cả Hạ Văn Dịch cứ nằng nặc đòi đi theo. Ông bà nội thì thương quá, thế là giao luôn cho cô ấy mang đi. “Đúng là hại người, khiến chị lúc nào cũng căng như dây cót, con mình còn chưa dám lơ là, lại phải giữ cả con người khác.”
Khai Nhan trừng mắt, “Nói bậy bạ gì thế! Không muốn thì trả lại chứ sao.”
Hai chị em họ vốn một năm gặp chẳng mấy lần, nhưng chẳng cần khách sáo. Gặp mặt là cãi, gặp mặt là trêu.
Thấy Khai Nhan đến, Sơ Đồng mới yên tâm chút, thở dài giao phó:
“Mau dẫn tụi nhỏ về đi, tranh thủ nghỉ lễ chị chỉ muốn được tắm một cái rồi ngủ cho đã. Mấy ngày nay trong nhà bận đến phát điên.”
Thông Thông cùng cô em họ nhỏ ngồi ăn dâu tây sundae, thấy “nương nương” Khai Nhan tới thì vừa cắn thìa vừa hỏi:
“Nương nương có ăn không?”
Tên nhóc Hạ Trùng Nhi vốn nói năng vụng về, lại cùng mẹ suốt ngày xem phim cung đấu, thế là mặc định gọi dì Khai Nhan là “nương nương” thật, lần nào gặp cũng thế.
Khai Nhan không để ý Sơ Đồng, chỉ hào hứng dỗ trẻ con:
“Ăn, cho nương nương một cái Oreo xoáy nào.”
Sơ Đồng trợn trắng mắt:
“Khúc tiểu thư, mở to mắt ra coi, đây là KFC chứ không phải McDonald.”
“Haha.”
Lúc Thông Thông đi mua kem cho “nương nương”, Sơ Đồng mới hỏi:
“Thế phỏng vấn sao rồi? Có chốt được không?”
Khai Nhan gõ gõ vào chiếc hoa tai khổng tước thạch mới tinh trên tai, vẻ bất cần:
“Hỏng rồi. Người ta một là không biết lái xe, hai là chẳng biết sửa điện nước.”
Sơ Đồng, người vốn mắc bệnh sợ lái xe nghe mà tức điên:
“Này, em mở studio thiết kế, tuyển người tổ chức hoạt động thôi mà, sao lại còn bắt người ta phải biết lái xe với sửa điện nước, quá đáng vừa thôi chứ!”
“Em trả lương cao mà. Như vậy có gì quá đáng đâu.”
Vốn phòng làm việc toàn nữ, nhân viên nam duy nhất lo việc nặng vừa mới nghỉ, các cô giờ muốn thay cái đèn, sửa cái ghế cũng phải gọi thợ bên ngoài. Khai Nhan nghĩ bụng, thà tìm người đa năng, mình trả thêm cũng được.
Sơ Đồng bĩu môi:
“Đúng là buôn bán thì phải biết phân công. Thiếu tài xế thì tuyển tài xế, thiếu thợ điện nước thì tuyển thợ điện nước, thiếu người sửa bàn ghế thì…”
“A, vậy em còn phải tuyển cả thợ mộc nữa!”