“Cậu chắc chắn không nhận nhầm người chứ?” – Môi Vương Xuân Minh run rẩy, giọng cũng run như sóng nước.
“Chắc chắn, chính là cô ấy, tôi không nhận nhầm đâu.” Tiểu Tôn kiên quyết gật đầu. Chuyện này cậu ta nhớ rất rõ, tuyệt đối không thể sai người.
“Vậy cậu còn nhớ rõ, vì chuyện gì mà cô ấy được khen ngợi không?” – Vương Xuân Minh hỏi.
“Nhớ chứ.” Tiểu Tôn ngẫm lại rồi nói: “Là vì cô ấy đã cứu một đứa nhỏ bị bọn buôn người bắt cóc. Trên bảng tin có viết rõ ràng: khen ngợi cô ấy vì thấy việc nghĩa mà giúp đỡ.”
Chuyện Tô Thanh Vân năm đó cứu được đứa trẻ con của phó huyện trưởng vốn dĩ rất ít người biết, sợ làm to chuyện sẽ ảnh hưởng, nên tự nhiên cậu ta cũng chẳng biết.
Vương Xuân Minh hít sâu một hơi. Cứu trẻ nhỏ bị bắt cóc ư? Vậy thì việc này cũng không nhỏ, được khen ngợi là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà… chuyện đó cũng đã lâu lắm rồi. Dù lúc ấy cô có được biểu dương thì liên quan gì đến chuyện bây giờ? Nghĩ vậy, đầu óc Vương Xuân Minh cuối cùng cũng xoay chuyển, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT