“Vương lão bà tử, bà lăn ra đây cho tôi!” Ngô Quế Hương đứng ngay cổng nhà Vương Đại Hồng, lớn tiếng chửi om sòm.
Trong phòng, Vương Đại Hồng đang ăn cơm, bị giọng chửi ấy làm giật mình, suýt nữa đánh rơi cả bát.
Chết tiệt, sao con mụ Ngô Quế Hương này lại tới đây?
“Vương Đại Hồng! Bà đừng giả chết với tôi, tôi biết rõ bà ở trong nhà! Mau lăn ra đây!”
Ngô Quế Hương chống nạnh mắng, “Lúc cãi nhau thì bà miệng lưỡi lanh lợi hơn ai hết, sao giờ lại co rúm như con rùa trong xó nhà? Có bản lĩnh thì ra đây!”
Vương Đại Hồng vốn tính đanh đá, vừa nghe Ngô Quế Hương mắng thì cơn giận bốc lên, bà quăng mạnh cái bát, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Hàng xóm gần đó nghe ồn ào cũng vội bê bát chạy ra hóng chuyện.
“Ngô Quế Hương, nửa đêm nửa hôm bà tới đây làm loạn cái gì vậy?”
“Làm loạn? Tôi hỏi bà, trong thôn bà đã tung tin đồn nhảm gì?” Ngô Quế Hương mặt mày u ám, chất vấn.
Vương Đại Hồng lập tức hiểu ra nguyên nhân, bà khoanh tay cười lạnh:
“Sao nào? Tô Thanh Vân nhà bà làm chuyện đó, tôi nói sai chắc? Tôi có oan uổng cho nó không? Nó với thằng thanh niên trí thức Lâm Kiến Phong không có gì à? Vì hắn mà sống chết đòi tự tử.”
“Liên quan gì đến bà! Vân Vân nhà chúng tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, có phải để bà bịa đặt bôi nhọ không? Con bé rơi xuống nước là do sơ ý, chẳng dính dáng gì đến Lâm Kiến Phong cả.
Bà suốt ngày không bới chuyện thì ngủ không yên đúng không? Bà tưởng nhà họ Tô chúng tôi không ai trị nổi bà chắc? Còn dám phun phân từ miệng mình ra, coi chừng tôi xé nát cái mồm thúi của bà!”
Ngô Quế Hương gằn giọng, ánh mắt sắc lẹm, khí thế hung hãn.
Hàng xóm xì xào bàn tán.
“Vương Đại Hồng đi đâu cũng bới móc, giờ bị Ngô Quế Hương tìm tận nhà rồi. Đến cả bà ta mà còn dám chọc vào, đúng là gan to.”
“Rốt cuộc con gái Tô gia với thằng thanh niên trí thức kia có chuyện gì? Nó thật sự nhảy sông à? Nhìn Ngô Quế Hương bênh vực dữ vậy, không giống tin đồn cho lắm.”
“Bà ta nhất định phải nói vậy thôi, không thì danh tiếng cháu gái bà ta coi như tiêu rồi.”
“Nhưng mà, không có lửa làm sao có khói.”
“Gần đây chẳng phải Lâm Kiến Phong vẫn qua lại với con gái Hạ gia sao? Sao giờ lại dính đến cô Tô nữa?”
“Đám thanh niên trí thức này đúng thật chẳng ra gì!”
Vương Đại Hồng nghĩ tới cảnh cả nhà Tô gia hốt hoảng lúc con bé ngã sông, nhưng rồi lại lấy lại bình tĩnh.
“Cháu gái bà thật sự trong sạch thì bà hoảng cái gì? Nhiều người trong thôn đều thấy hai đứa thân mật lắm, đâu phải chỉ mình tôi nói.”
Thấy sắc mặt Ngô Quế Hương thay đổi, bà ta lại giả vờ châm chọc:
“Cá nhân tôi thấy, thanh niên trí thức kia vừa tuấn tú, vừa có học, lại từ thành phố về. Có gì mà không tốt? Bà còn chẳng bằng tác hợp cho đôi uyên ương khổ mệnh này.”
“Phì!” Ngô Quế Hương phun thẳng một bãi nước bọt, “Uyên ương cái rắm! Vịt trời thì có, còn uyên ương cái nỗi gì! Thằng Lâm Kiến Phong cũng xứng với Vân Vân nhà tôi sao? Đúng là mơ giữa ban ngày!”
Vương Đại Hồng khinh khỉnh:
“Cháu gái bà, vừa lười vừa vụng, trong thôn này có ai thèm cưới? Có người chịu thì đã là tốt rồi, còn bày đặt lựa chọn gì nữa.”
Ngô Quế Hương tức đến ngực phập phồng, suýt nghẹn thở.
“Vương Đại Hồng nói vậy là quá rồi! Con gái Tô gia tuy có hơi lười biếng, nhưng nhan sắc thì đứng hàng đầu trong thôn này.”
“Đúng đó, khuôn mặt nhỏ xinh mịn màng như vậy, nhìn mà muốn véo ra nước. Nhưng mà, cưới cô ấy về thì ngoài cái đẹp chẳng làm được gì cả.”
“Con mụ thối, tao xé nát cái miệng bẩn của mày!” Nghe người ta dám nói xấu bảo bối nhà mình, Ngô Quế Hương giận dữ lao thẳng vào Vương Đại Hồng.
“A!” Vương Đại Hồng bị túm tóc bất ngờ, đau đến hét lên, nhưng cũng không chịu thua, vội chụp lấy tay Ngô Quế Hương.
Hai người lập tức lao vào giằng co, hàng xóm đang xem cũng phải vội xông tới can ngăn.
“Mẹ!”
Ba anh em nhà họ Tô vừa chạy tới liền thấy mẹ mình đang đánh nhau, lập tức lao vào hỗ trợ. Người nhà Vương Đại Hồng cũng chẳng chịu kém, ào ra nhập cuộc.
Cảnh tượng rối loạn, hỗn chiến ầm ĩ.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi!” Một tiếng quát giận dữ vang lên, là đội trưởng Tần Hữu Phúc đã được báo tin vội vã chạy tới.
Ở Lạc Thủy thôn, Tần Hữu Phúc là đội trưởng, lời nói rất có sức nặng. Nghe tiếng ông, đám hỗn loạn dần dần lắng lại.
Ngô Quế Hương vuốt lại mái tóc rối bù, chỉnh lại quần áo, rồi lớn tiếng:
“Hữu Phúc, cậu tới đúng lúc! Cậu là đội trưởng, cậu nói xem, Vương Đại Hồng tùy tiện bịa đặt bôi nhọ…… bôi nhọ……”
“Phỉ báng.” Tô Ái Dân lập tức tiếp lời.
“Đúng! Chính là phỉ báng! Vương Đại Hồng bịa đặt phỉ báng cháu gái nhà tôi, cậu định xử lý thế nào?” Ngô Quế Hương trừng mắt, nhất quyết đòi công bằng.
“Ngày nào bà cũng không chịu ngậm miệng, rốt cuộc còn muốn dựng chuyện đến bao giờ!”
Vương Đại Hồng tuy khắp người đau nhức, nhưng khí thế không chịu thua:
“Tôi bịa đặt chắc? Cứ hỏi cả thôn mà xem, chẳng lẽ mắt mọi người đều mù hết?”
Tần Hữu Phúc nhức đầu nhìn hai người đối chọi nhau, trong lòng cũng than thở: trong thôn, khó đối phó nhất chính là hai người này!
“Dì à, mặc kệ có chuyện gì, cũng không thể động thủ được.”
Mẹ Tần Hữu Phúc với Ngô Quế Hương là chị em họ, nên ông gọi bà một tiếng “dì”. Chính vì có quan hệ này, Ngô Quế Hương mới dám kiêu căng như thế.
Vương Đại Hồng lập tức kêu oan:
“Đội trưởng, anh không thể vì Ngô Quế Hương là thân thích mà bênh bà ta được. Anh xem người Tô gia đánh nhà chúng tôi thành cái dạng gì này…… này……”
Bà ta định chỉ thương tích trên người người nhà, nhưng nhìn lại thì chẳng ai bị gì nặng, da dẻ vẫn trơn tru, chỉ đau chứ không có vết thương.
Ngược lại, ba người nhà họ Tô mặt mũi, tay chân đều trầy xước, nhìn nghiêm trọng hơn nhiều.
Vương Đại Hồng nghiến răng tức tối. Đúng là nhà họ Tô khôn ranh, toàn đánh chỗ người khác không thấy!
Tần Hữu Phúc cau mày:
“Được rồi, tất cả theo tôi về văn phòng đại đội, nói rõ ràng mọi chuyện!”
Hai bên lục tục kéo nhau đi, cả đám đông hiếu kỳ cũng ào theo, chật kín văn phòng.
Đợi hai bên cãi nhau xong, Tần Hữu Phúc càng đau đầu hơn, ôm trán than thở.
Thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn, lại dính líu đến mấy cô gái mới lớn trong thôn, chuyện này mà lan rộng ra thì còn ra thể thống gì nữa!
Ông suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Đi gọi hết người liên quan tới đây, để bọn họ đối chất, làm rõ mọi chuyện!”
“Không được! Hữu Phúc, cậu định để con bé mất mặt sao?” Ngô Quế Hương hoảng hốt, Vân Vân vừa mới hồi phục được chút, nếu lại bị kích thích thì biết làm sao?
“Sao? Không dám à?” Vương Đại Hồng châm chọc, “Chưa làm gì thì sợ gì? Hay là chột dạ?”
“Được, cứ để bọn nhỏ giáp mặt nói cho rõ ràng.” Tô Ái Dân đột nhiên mở miệng, nhìn thẳng vào mẹ mình, “Mẹ, chúng ta phải tin tưởng Vân Vân.”
Ông không tin con gái mình lại có thể ngã vào cùng một người đàn ông hai lần. Vân Vân rơi xuống nước là sự thật, giáp mặt nói rõ càng tốt, khỏi để người ta đồn thổi sau lưng.
Ngô Quế Hương trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu: “Được, con về gọi Vân Vân.”
Tần Hữu Phúc cũng căn dặn người bên cạnh: “Đi đến chỗ thanh niên trí thức, gọi Lâm Kiến Phong tới.”
Mọi người trong phòng lập tức phấn khích, tinh thần rạo rực, chuẩn bị có trò hay để xem rồi.