Lâm Kiến Phong hoàn toàn không hay biết mình đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người, hắn đưa Hạ Thu đến ngồi trên sườn núi phía sau trường học.

“Anh Kiến Phong, em mang chè đậu xanh cho anh, giải nhiệt đó, mau uống đi.” Hạ Thu mở nắp hộp.

“Thật sự phiền em quá, Tiểu Thu.” Lâm Kiến Phong nhìn cô ta, trong mắt lộ vẻ cảm động.

“Không phiền đâu, em làm là tự nguyện mà.” Hạ Thu cười ngượng ngùng.

Nhìn chén sứ chứa đậu xanh được ninh mềm, ánh mắt Lâm Kiến Phong hơi lay động. Chẳng qua cũng chỉ là ít chè đậu xanh thôi, hắn còn tưởng có gì quý lắm chứ. Nói cho cùng, điều kiện nhà Hạ Thu so ra vẫn không bằng Tô Thanh Vân.

Nghĩ tới Tô Thanh Vân, trong lòng Lâm Kiến Phong thoáng hiện chút tiếc nuối. Nếu không phải gia đình cô quá khó xử, hơn nữa bà già kia nổi danh khắp thôn là người khó nói lý, thì hắn đã chẳng từ bỏ dễ dàng như vậy.

“Anh Kiến Phong? Anh Kiến Phong?”

“Hửm? Sao thế?” Lâm Kiến Phong lấy lại tinh thần.

Hạ Thu mím môi, tỏ vẻ không hài lòng: “Rốt cuộc anh có nghe em nói chuyện không vậy?”

“Xin lỗi, Tiểu Thu, lúc nãy anh đang nghĩ một số chuyện. Em nói đi, có chuyện gì thế?” Lâm Kiến Phong cười, giọng áy náy.

“Em hỏi là… dạo gần đây anh có gặp Tô Thanh Vân không?” Hạ Thu muốn thăm dò xem hắn có biết chuyện Tô Thanh Vân vì hắn mà nhảy sông không.

“Đương nhiên là không rồi.” Lâm Kiến Phong chẳng nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là mấy cô gái nhỏ tranh giành ghen tuông,

“Anh đã nói rồi mà, trước kia chỉ xem cô ấy như em gái thôi. Không ngờ cô ấy lại có những suy nghĩ đó, tất nhiên anh phải giữ khoảng cách.”

Hai cô gái tranh giành tình cảm, lại vì hắn mà sinh chuyện, điều đó khiến Lâm Kiến Phong rất hưởng thụ. Thứ hư vinh và cảm giác thành tựu của đàn ông được thỏa mãn triệt để.

“Thế còn em thì sao?” Hạ Thu vội vàng truy hỏi, “Vì sao anh không giữ khoảng cách với em?”

Lâm Kiến Phong lặng lẽ nhìn cô ta, trong mắt chan chứa tình ý, mãi đến khi khiến Hạ Thu đỏ bừng mặt, phải quay đi chỗ khác.

Giọng hắn nhẹ nhàng như nước: “Tiểu Thu, chẳng lẽ em còn không hiểu tình cảm anh dành cho em sao? Em còn phải hỏi như thế à?”

Nghe thì như chân thành, nhưng thực chất lại mập mờ nước đôi. Hắn có tình cảm với cô, nhưng tuyệt đối không nói rõ đó là loại tình cảm gì.

Hạ Thu lại tưởng rằng mình đã nhận được sự đáp lại chân thành. Dù sao cô ta cũng chỉ là cô gái mới mười mấy tuổi, nghe lời bày tỏ gần như thẳng thắn thế này, vừa thẹn thùng vừa luống cuống, thấy ánh mắt hắn như mang chút tổn thương liền vội vàng nói:

“Em hiểu rồi, em đều hiểu, anh Kiến Phong.”

Trong lúc ngọt ngào ấy, cô ta hoàn toàn không nhận ra trong mắt Lâm Kiến Phong thoáng lóe lên tia châm biếm.

Sau khi nũng nịu thêm một lúc, Lâm Kiến Phong mới cùng Hạ Thu trở về trường học.

Hắn đang định tiếp tục công việc thì bỗng nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình đều kỳ quái. Thỉnh thoảng họ còn ghé tai nhau nói nhỏ, khiến hắn cau mày khó hiểu.

Hắn nhìn sang một đồng hương quen thuộc: “Gia Thành, vừa rồi có chuyện gì vậy?” Trong lòng hắn bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Hứa Gia Thành nhìn quanh một vòng, rồi mới ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng: “Cậu có biết chuyện con gái Tô gia mấy hôm trước nhảy sông không?”

Cái gì?! Tim Lâm Kiến Phong chấn động dữ dội. Tô Thanh Vân nhảy sông? Sao có thể? Không lẽ là bởi vì…

“Vậy… cô ấy…” Giọng hắn run run.

“Người thì không sao.” Hứa Gia Thành ngập ngừng một lát rồi nói tiếp, “Chỉ là… mọi người đều bàn tán rằng chuyện cô ấy nhảy sông không thoát khỏi liên quan đến cậu.”

“Liên quan gì đến tôi chứ?” Sắc mặt Lâm Kiến Phong lập tức biến đổi, cảm giác chột dạ vừa nhen nhóm liền biến mất không dấu vết, “Đúng là nói bậy! Rốt cuộc ai bịa đặt? Tôi sẽ không để yên đâu!”

“Trương Tề vừa rồi đi lấy cơm ở nhà bà Vương, nghe được tin đó. Giờ thì cả thôn đều biết rồi.”

Phần lớn thanh niên trí thức trước khi xuống nông thôn đều chưa từng động tay làm việc nặng, đến chuyện nhóm lửa nấu cơm cũng mù tịt.

Vì thế, nhiều người phải cầm phiếu cơm cùng ít tiền để đến nhà dân trong thôn góp nhóm ăn uống. Người trong thôn thì vui vẻ vì có thêm thu nhập, đôi bên đều hài lòng.

Mà nhà bà Vương, nơi Trương Tề ăn cơm vốn nổi tiếng nhiều chuyện nhất thôn Lạc Thủy. Miệng bà ta, chuyện trắng cũng có thể biến thành đen. Huống hồ, chuyện này vốn dĩ Lâm Kiến Phong cũng chẳng trong sạch gì.

Sắc mặt Lâm Kiến Phong lúc xanh lúc trắng, không biết đang nghĩ gì. Sau đó làm việc cũng chẳng yên lòng.

Chuyện “cô gái nhà họ Tô vì một thanh niên trí thức mà uất ức nhảy sông” chẳng mấy chốc đã lan khắp thôn Lạc Thủy.

Chiều tối, khi cả nhà Tô tan việc trở về, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Ngô Quế Hương bưng cơm lên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Ai nấy mặt mày ủ rũ thế này?”

Vốn là người luôn điềm đạm, Tô Ái Quốc giờ sắc mặt đen sầm: “Mẹ, cả thôn đều đang bàn tán chuyện của Vân Vân và cái tên Lâm Kiến Phong đó. Nói con bé còn nhỏ mà đã vì đàn ông mà luẩn quẩn trong lòng, thật sự… thật sự không biết xấu hổ.” Đến câu cuối cùng, ông nghẹn ngào chẳng nói nổi.

Vợ của ông, Lý Tú Liên nhíu mày: “Sao có thể nói khó nghe như thế?”

“Con nói gì?” Sắc mặt Ngô Quế Hương lập tức trầm xuống, “Mẹ đã dặn rồi, chuyện Vân Vân rơi xuống nước, ai cũng không được phép nói ra ngoài. Rốt cuộc ai lan truyền?”

Lúc Tô Thanh Vân vừa được cứu về, vì lo cho danh tiếng của cháu gái, Ngô Quế Hương đã căn dặn mọi người tuyệt đối không được để lộ chuyện này.

Trương Tâm Lan hậm hực: “Còn ai nữa chứ? Lúc ấy có người nhìn thấy Vân Vân được kéo lên bờ. Truyền qua truyền lại, chẳng biết thế nào lại đến tai bà Vương. Đã lọt vào miệng bà ta thì còn ai trong thôn không biết nữa?”

Hôm nay bị hàng xóm hỏi tới, bà ta còn xấu hổ muốn chết.

Tô Ái Dân cùng vợ là Tần Anh tức đến đỏ cả mặt.

Sắc mặt Tô Ái Dân u ám, lớn tiếng chửi: “Chuyện nhà người ta thì kệ, sao cứ phải lắm mồm. Mấy mụ già rỗi hơi ngoài kia ngoài tán nhảm ra thì chẳng biết làm cái gì khác chắc?”

Tần Anh cũng run cả người vì tức giận. Cô vốn được giáo dục tốt, không tiện mắng ra lời khó nghe, nhưng trong lòng chỉ hận không thể lấy băng dính dán chặt miệng bọn họ lại.

Ở nông thôn, nếu một cô gái chưa chồng mà bị mất thanh danh, thì cả đời coi như xong.

Ngô Quế Hương liếc nhìn hai vợ chồng một cái rồi hỏi: “Vân Vân đâu?”

“Con bé nói không muốn ăn, đang trong phòng.”

Lúc này, người trong cuộc, Tô Thanh Vân vẫn đang ngồi trong phòng đọc sách giáo khoa, hoàn toàn không hay biết bên ngoài đã dậy sóng.

“Không được, chuyện này không thể để yên. Bằng không, người ta thật sự sẽ nghĩ Vân Vân có quan hệ mập mờ với thằng nhãi kia. Về sau trong thôn còn nhìn mặt con bé thế nào, còn nhìn mặt nhà ta ra sao?”

Tô Ái Dân càng nghĩ càng giận, lập tức đứng bật dậy muốn đi tìm người gây chuyện.

“Đứng lại! Ngồi xuống!” Ngô Quế Hương đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ đi! Các con ở nhà chờ. Hôm nay không xé nát cái miệng của bà Vương thì mẹ không mang họ Ngô nữa!”

Bà hùng hổ lao ra cửa, mọi người còn chưa kịp phản ứng.

“Cha?” Tô Ái Dân nhìn về phía cha mình.

Tô Đại Lâm chậm rãi rít một hơi thuốc lào, nói: “Để mẹ con đi, các con không tiện ra mặt.”

Nếu cha mẹ Vân Vân trực tiếp làm ầm lên, trong mắt người ngoài chỉ càng giống như chột dạ, càng khẳng định lời đồn kia là thật.

Chỉ có Ngô Quế Hương vốn nổi tiếng dữ dằn trong thôn mới thích hợp ra mặt. Dù sao bà cũng chẳng sợ người ta nói gì thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play