Nhìn đoàn lãnh đạo ngồi xe rời đi, Tần Hữu Phúc vẫy tay giải tán bà con trong thôn:
“Bà con về đi, chẳng còn gì hay để xem đâu.”
Dân làng túm năm tụm ba tản dần.
Người nhà họ Tô trở vào phòng, ai nấy đều theo bản năng rót mấy ngụm nước uống ừng ực rồi mới ngồi phịch xuống ghế dài, mệt đến mức chẳng còn hơi sức nói chuyện.
“Trời ơi, cứ cười mãi, cảm ơn mãi, còn mệt hơn đi làm đồng!” Trương Tâm Lan vừa xoa mạnh khuôn mặt tê cứng của mình, vừa than thở như mất hết sức sống.
Bà chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ thờ ơ trước những món quà tốt như thế, thậm chí khi nghe lãnh đạo nhắc đến phần thưởng một nghìn đồng, trong đầu chỉ mong buổi tiếp đón chóng kết thúc để tiễn khách đi.
Trương Tâm Lan thở dài, hai hôm nay đã mệt đến mức ngay cả tiền thưởng và những thứ quý giá cũng chẳng còn thấy hứng thú, thật sự quá đáng sợ!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play