“Thanh Vân, chúng ta ăn ngay phía trước thôi, không cần bắt xe.” Vu Kỳ vội gọi cô, rồi quay sang vẫy tay với chiếc taxi vừa dừng, “Xin lỗi, chúng tôi không đi nữa.”
Tài xế nhìn họ đầy khó hiểu. Tô Thanh Vân cũng mỉm cười, xua tay: “Thật xin lỗi nhé.”
Tài xế trợn mắt, phóng xe đi thẳng.
“Đi thôi, quán ăn ngay phía trước. Lần trước tôi đến Cảng Thành cũng ăn ở đây, hương vị rất ổn.” Vu Kỳ dẫn mọi người đi về phía trước.
Cả nhóm bước theo. Tô Thanh Vân đi sau cùng, bỗng quay đầu lại. Cách vài mét, cô chạm ánh mắt với cô lễ tân quầy trước – người vừa thoáng lộ vẻ hoảng hốt. Ánh mắt Thanh Vân chợt trở nên lạnh, cô chậm rãi đưa ngón tay lên môi ra hiệu “im lặng”.
Cô lễ tân chột dạ cúi gằm mặt, tim đập thình thịch. Cô ta vốn tưởng mấy người đại lục này không hiểu họ đang nói gì nên mới dám thản nhiên bàn tán, nào ngờ lại bị bắt tại chỗ. Ánh mắt của cô gái trẻ này sao lại có thể đáng sợ đến vậy?
Vu Kỳ dẫn cả nhóm đến một quán ăn nhỏ gần khách sạn. Vừa ngồi xuống, ông vừa nhớ lại:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT