“Đó là ai thế?” Tần Anh cùng Tô Ái Dân nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao, “Vân Vân, con quen cô gái kia à?”
“Mẹ, đó chính là cô gái câm điếc lần trước chúng ta gặp.” Tô Thanh Vân nhắc, “Con vẫn luôn lo không biết sau khi cô ấy ra ngoài có gặp chuyện gì không may không, bây giờ nhìn cô ấy sống ổn là tốt rồi.”
Hiện tại trông cô gái ăn mặc sạch sẽ, da dẻ cũng hồng hào, chứ không xanh xao vàng vọt như trước nữa, lại còn đầy đặn hơn. Nếu cô ấy không cất tiếng, Tô Thanh Vân cũng khó mà nhận ra.
“Thì ra là cô ấy.” Tần Anh chợt hiểu.
Trước đây bà từng nghe Tô Thanh Vân kể, lúc ở sân nhà kia, có một cô gái từng trốn thoát. Dù vì cô ấy đi mất nên Thanh Vân phải thế thân vào phòng, Tần Anh cũng không trách, chỉ thấy cô gái kia số khổ, vừa câm vừa điếc, còn bị bọn buôn người bắt giam và tra tấn lâu như thế, nay tìm được cơ hội chạy thoát thì cũng đáng mừng.
Tự cứu là bản năng con người. Nếu là bà, chắc cũng muốn trốn khỏi nơi quỷ quái đó càng sớm càng tốt.
“Cái gì mà cô gái câm điếc?” Tô Ái Dân cảm thấy hai mẹ con họ như đang nói đố, “Còn chuyện gì anh chưa biết à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play