“Lâm Kiến Phong bị người ta khiêng đi à?” Tô Thanh Vân kinh ngạc hỏi.
“Chứ còn gì nữa.” Trương Tâm Lan cười đến mức không nhịn được, “Giống như lúc giáp Tết mổ heo vậy, bị khiêng từ trong phòng hắn ra, cả làng đều thấy.”
Tô Thanh Vân cũng bật cười. Xem ra chú Hữu Phúc thật sự sợ không đuổi được hắn đi, chuyện này cứ lặp đi lặp lại, làm người ta nhìn cũng thấy giống như PTSD vậy.
“Cô lại tận mắt thấy à?” Ngô Quế Hương nheo mắt nhìn Trương Tâm Lan. Bà thật sự phục cô con dâu hai này, chỗ nào có náo nhiệt đều thấy mặt bà ta.
Trương Tâm Lan chột dạ: “Con lúc ấy tình cờ đi ngang qua, đúng là đi ngang qua thôi.”
Ngô Quế Hương hừ lạnh một tiếng. Chỗ thanh niên trí thức nghỉ ngơi ở một bên, còn làm việc thì ở chỗ khác, bà ta làm sao mà “đi ngang qua” được?
“Thế còn Phan Phương Phương thì sao, không sao chứ?” Tô Thanh Vân không nhịn được hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT