Không ngờ chỉ một chút đồ ăn thôi mà ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
“Nha, thật là tốt, Lý Văn Quân này đúng là hào phóng, mấy viên kẹo này tôi thấy trên trấn rồi, đắt lắm, con bé nhà tôi khóc nháo đòi ăn mà tôi cũng chưa nỡ mua cho nó. Vậy mà lần này cậu ấy cho nhiều như thế này cơ đấy.”
“Người ta là sinh viên từ thành phố về, mấy thứ này có là gì, trong nhà người ta có tiền mà.”
“Chẳng qua là giúp tìm một người thôi mà đã có được nhiều thứ ngon như vậy. Nếu được thế thì tôi ngày nào cũng muốn đi tìm người, vừa được nghỉ ngơi một lát, lại còn có cái ngon để ăn, thật là tốt.”
“Cô nói mấy lời này mà bị đại đội trưởng nghe thấy thì coi chừng bị phê bình đó. Không thấy dạo này mặt đại đội trưởng dài ra sao? Tôi nghe nói ông ấy đang nghĩ cách điều Lâm Kiến Phong đi chỗ khác đấy.”
“Gì cơ? Sao lại điều đi? Mấy thanh niên trí thức này chẳng phải không thể về thành phố sao?”
“Cô ngốc thật, không về thành phố được thì chẳng lẽ không thể điều đi nơi khác sao? Chẳng lẽ cứ phải dồn hết tai họa vào chỗ chúng ta à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play