Lý Văn Văn nhìn dòng máu không ngừng chảy ra từ chân mình, ngoài cơn đau nhức trên cơ thể, trong lòng cô ta càng dấy lên nỗi sợ hãi.
Lúc leo lên núi, cô ta căn bản không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trên núi chỗ nào cũng toàn cây cối, dễ dàng ẩn mình, cô ta không ngờ mình lại rơi xuống bẫy.
Bây giờ, cô ta vô cùng hối hận. Vì sao lại phải tranh cãi với anh trai, rồi tức giận chạy lên núi này? Nếu không như vậy, cô ta cũng đâu rơi vào tình cảnh thảm hại thế này.
“Cái bẫy thú này rốt cuộc từ đâu ra vậy?” Tần Hữu Phúc nghĩ mãi cũng không hiểu nổi. Người trong thôn vốn dĩ ít khi lên núi, sao lại có thứ này?
“Đại đội trưởng,” một thôn dân bên cạnh đoán, “chắc là do thợ săn Vương ngày trước để lại. Ông xem, cái bẫy thú này đều rỉ sét rồi.”
Thợ săn Vương? Tần Hữu Phúc nghĩ ngợi rồi bừng tỉnh. Đúng là trước đây trong thôn từng có một thợ săn, nhưng sau thời kỳ loạn lạc, ông ta bị người ta gắn cho cái mũ “chiếm tiện nghi của quốc gia”.
Thợ săn Vương sống bằng nghề săn bắn. Mà cái gọi là “chiếm tiện nghi của quốc gia” chính là chỉ việc ông ta từng săn thú, bởi vì tất cả thú rừng đều được coi là tài sản quốc gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play