Trương Tâm Lan lén lút trợn mắt, còn mấy cái “thu” gì nữa? Con trai bà – Tòng Văn – đi bộ đội bao nhiêu năm nay, sao bà ấy chẳng nghe thấy ai nhắc đến mấy chuyện này? Cũng đều là cháu trai cháu gái cả, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Có điều, lời này bà ta không dám nói ra miệng. Gần đây, thấy sắc mặt của Ngô Quế Hương đối với mình đã đỡ hơn, bà ta nào dám chọc bà ấy nổi giận thêm.
Ngô Quế Hương kiểm tra một lượt, thấy Tô Thanh Vân không sao mới yên lòng. Mỗi lần Vân Vân vừa đi khỏi, bà đều có cảm giác như linh hồn nhỏ bé của mình cũng bị mang đi mất, trong lòng trống trải, khó chịu vô cùng.
Tô Tòng Quân cười nói: “Bà nội, bà căng thẳng quá rồi. Ai dám để Vân Vân chịu ấm ức chứ.”
Ngô Quế Hương bĩu môi, không đáp.
Tô Thanh Vân vẫn còn thấy khó hiểu: “Anh cả, hôm nay anh không đi làm sao? Sao tự nhiên lại về rồi?” Bình thường chẳng phải bận đi làm suốt sao, hôm nay không phải ngày nghỉ, sao anh lại về?
“Anh cả con về báo tin vui đó.” Bác dâu cả Lý Tú Liên cười rạng rỡ đi ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT