Hai người đều ăn mặc đơn giản: áo trắng, quần đen, thần sắc thong dong, trấn định nhìn xuống dưới đài. Tác phẩm của họ cũng được đưa lên trên sân khấu, một thiết bị lớn bằng bàn tay, dùng để thu nhận và phát sóng.
“Cái đó là gì vậy?” Trần Mộ liếc qua, thầm hỏi.
An Hoài đáp: “Nhìn giống cái radio.”
“Radio?” Trần Mộ nhíu mày. “Radio liên quan gì đến tác phẩm của họ? Không thể nào họ lại tự làm ra cái radio này được chứ? Cái này không gọi là phát minh, nhiều lắm cũng chỉ là chế tạo lại, chẳng có sáng tạo gì mới mẻ cả.”
“Cậu nghĩ Quý Việt không sáng tạo sao?” An Hoài hỏi lại.
Trần Mộ nhớ lại tối qua Quý Việt điều khiển phi cơ từ xa ba lần, trầm mặc một hồi, đúng là khả năng sáng tạo không cao. Loại này mà đem phục chế trực tiếp cũng không thể tiến vào bán kết.
“Tôi muốn xem tác phẩm của Tô Thanh Vân là gì đây.” Dưới đài, Đường Linh dù bận rộn vẫn ung dung khoanh tay, mặt mang vẻ châm biếm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play