Hắn bị cha Phan đánh đến mức toàn thân đau đớn, trong lòng tức giận cũng dần dần bùng lên. Nhà họ Phan coi hắn thành cái gì chứ? Muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh! Hắn – Lâm Kiến Phong – nói thế nào cũng là phần tử trí thức, trước mặt bao nhiêu người lại bị đánh như thế này, còn ra thể thống gì nữa? Quả nhiên, tất cả đều là một đám nhà quê không có văn hóa!
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Tần Hữu Phúc vội vàng bước lên can ngăn. Ở trong thôn mà gây chuyện như thế này thì còn ra cái thể thống gì?
Nghe Tần Hữu Phúc nói, mấy người xung quanh cũng chen vào khuyên can. Dù sao Lâm Kiến Phong cũng đã bị đánh mấy cái, có vài người tiến lên kéo cha Phan lại, nếu không ông còn đỏ ngầu mắt, giãy giụa muốn lao lên đánh tiếp.
Giờ phút này, Lâm Kiến Phong cả người nhếch nhác, quần áo, tay áo bị xé rách, cúc áo cũng chẳng biết bung đi đâu mất.
Hắn trừng cha Phan bằng ánh mắt đầy hận ý, không hề che giấu. Phan Phương Phương quay lưng lại với hắn nên không nhìn thấy, chỉ rơi lệ đầy mặt nhìn cha mẹ, nghẹn ngào nói:
“Cha mẹ, rốt cuộc hai người muốn thế nào? Có thể đừng làm loạn nữa không?”
Anh Kiến Phong vì cô ta mà chịu nhiều uất ức như vậy. Phan Phương Phương quay đầu lại, nhìn thấy thương tích trên người Lâm Kiến Phong, trái tim như bị siết chặt, lại không thấy vẻ mặt hắn thoáng chốc biến đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT