Sáng sớm hôm sau, Tô Ái Dân liền lôi Tô Thanh Vân từ trên giường dậy.
“Ba, cho con ngủ thêm chút nữa đi mà.” Tô Thanh Vân cố gắng mở mắt, bên ngoài vẫn tối đen như mực, lúc này mới mấy giờ chứ!
“Không phải con nói muốn đi huyện với ba sao, nếu còn không dậy thì không kịp xe đâu.” Ông thúc giục.
“Con dậy liền, dậy liền đây.”
Cô bất đắc dĩ bò dậy, mặc một chiếc áo sơ mi nền lam in hoa nhỏ, bên dưới phối quần đen đơn giản.
“Lớn tướng rồi mà còn phải nhờ mẹ tết tóc cho, đúng là càng lớn càng giống con nít.” Tần Anh vừa nhanh nhẹn tết tóc cho con gái vừa trêu, miệng thì trách nhưng trong mắt toàn ý cười.
“Con không biết tết đâu.”
Tô Thanh Vân chu môi, yên tâm thoải mái để mẹ làm. Chủ nhân cũ của thân thể này tóc vừa nhiều vừa dài, mấy ngày trước để xõa bù xù còn chẳng sao, nhưng hôm nay vào thành, chẳng lẽ lại để tóc rối tung mà đi?
Ở kiếp trước vì làm thí nghiệm thuận tiện, cô cơ bản toàn cắt tóc ngắn, kiểu bím tóc thịnh hành thời này thật sự không hợp với cô, tết kiểu gì cũng lộn xộn, không chỗ này phồng thì chỗ kia phình, chưa đến mười phút đã quyết đoán từ bỏ, ngoan ngoãn nhờ mẹ giúp.
“Xong rồi! Vân Vân của chúng ta xinh lắm đây!” Tần Anh hài lòng nói.
Tô Thanh Vân soi gương, cũng gật đầu vừa lòng, không tệ, gương mặt nhỏ này trắng nõn mềm mại, giống như có thể véo ra nước.
Tô Ái Dân ở bên cạnh lại thúc giục: “Đi thôi, không nhanh là trễ xe đấy.”
“Vậy đi mau thôi, ba.” Tô Thanh Vân vội vàng chạy theo.
Hai bóng dáng cha con hấp tấp rời đi, Trương Tâm Lan vừa dậy nhóm lửa nấu cơm bĩu môi, thầm oán: hai người này, lớn nhỏ đều chẳng lo chính sự!
“Vân Vân, đi nổi không? Không thì nghỉ một lát đã.” Ông quan tâm nhìn con gái.
“Nghỉ một chút đi ạ.” Tô Thanh Vân khổ sở ngồi phịch xuống cọc gỗ bên đường.
Chẳng trách ba cô nói không kịp xe, từ thôn Lạc Thủy đến huyện thành phải đi bộ đến trấn rồi mới bắt xe, từ nhà ra trấn cũng cả chục dặm. Thân thể yếu ớt này đi sao chịu nổi, giờ cô cảm giác dưới chân phồng rộp cả rồi.
Không biết đi bao lâu, rốt cuộc cũng đến nơi đón xe. Nói là bến xe, thực ra chỉ là một cột mốc ven đường, không nhìn kỹ thì chẳng thấy.
Người đợi xe cũng không nhiều, nhiều nông dân cả đời chưa từng đi huyện thành, vẫn quanh quẩn ở nơi nuôi sống mình.
“Vân Vân, xe tới rồi, con cẩn thận theo ba lên.” Từ xa trông thấy xe, Tô Ái Dân liền gọi.
Cô theo ba lên xe, ông móc tiền xu trong túi trả rồi dẫn con tìm chỗ ngồi.
Trong xe ngoài người còn có cả gà, vịt, ngỗng… tiếng “cục tác”, “cạc cạc” vang bên tai không dứt, mùi hôi hỗn tạp xộc vào mũi. Đến huyện còn phải hai tiếng nữa, Tô Thanh Vân chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Xe còn chưa nổ máy, dừng lại thêm mười phút. Tô Thanh Vân nhắm mắt, cố gắng mặc kệ mọi thứ xung quanh.
“Đại tỷ, gà nhà chị nhìn mập mạp quá.” Đúng là giọng ba cô.
Mở mắt ra, cô thấy ba đang trò chuyện với một người phụ nữ đội nón rơm, trong tay xách con gà mái được bó chặt bằng rơm, nổi bật giữa đám gà gầy nhẳng khác.
“Tất nhiên rồi, gà nhà tôi toàn ăn giun lớn lên, nuôi cẩn thận lắm. Một ngày ít nhất đẻ hai quả trứng cơ.” Người phụ nữ kiêu hãnh nói.
“Hai quả trứng?!” Tô Ái Dân trừng mắt kinh ngạc, “Vậy sao chị không giữ lại nuôi?”
Giờ tuy không được buôn bán lớn, nhưng lén bán một hai con gà thì chẳng ai quản.
Người phụ nữ lộ rõ vẻ tiếc rẻ: “Không phải con dâu tôi mới sinh, không có sữa, chuẩn bị bán gà mua ít… à đúng rồi, sữa bột, bằng không ai nỡ bán chứ?”
“Ra vậy.” Ông gật gù.
Rồi mặt mỉm cười: “Thế này, chị vốn định bán, vậy bán cho tôi đi được không?”
“Anh?” Người phụ nữ nghi ngờ nhìn.
“Đúng, đây là con gái tôi.” Ông chỉ sang Tô Thanh Vân, nói đầy cảm khái: “Nó mới bệnh nặng dậy, tôi muốn mua con gà mái già hầm cho nó bồi bổ thân thể.”
“Trời, anh còn mua riêng gà bổ cho con gái?” Người phụ nữ kinh ngạc, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tô Thanh Vân thì tin vài phần.
Tô Thanh Vân: …
Bổ cái gì chứ, rõ ràng ba cô đang lấy cô làm cớ!
“Thế anh trả bao nhiêu? Ít thì tôi không bán đâu.” Người phụ nữ lưỡng lự.
“Chị yên tâm, tôi tuyệt đối không ép giá.”
Ông cẩn thận xem xét con gà, rồi nói: “Bây giờ gà tầm ba đồng rưỡi, gà chị nuôi tốt, tôi trả bốn đồng, chị không lỗ đâu.”
“Bốn đồng?” Người phụ nữ hơi không hài lòng, “Giá này tôi mà đem vào huyện hỏi chắc còn bán cao hơn.”
“Không hẳn vậy đâu.” Ông kiên nhẫn phân tích: “Vào huyện chị phải tốn thời gian đi hỏi, mà trong huyện người ta có nhiều lựa chọn, chưa chắc mua giá cao. Lại thêm tiền xe đi về cũng mất gần ba hào, còn không bằng bán cho tôi ở đây, chị vừa tiết kiệm vừa chắc ăn.”
Ánh mắt người phụ nữ sáng lên — đúng là quên mất chi phí xe!
“Huynh đệ, thế anh xem gà nhà tôi cũng không kém, bán cho anh rẻ hơn chút.” Một người đàn ông đen nhẻm bên cạnh cũng chen lời.
“Không được! Đã nói bán của tôi thì tôi bán của tôi.” Người phụ nữ vội vàng nhét con gà vào tay Tô Ái Dân, sợ bị người khác cướp mất.
Ông cười khoan thai, từ túi lấy ra bốn đồng đưa cho chị ta.
Nhìn người phụ nữ vui vẻ đi tìm tài xế trả vé để lấy lại tiền, người đàn ông kia hâm mộ đến đỏ mắt.
“Huynh đệ, thế còn mua của tôi không? Ba đồng rưỡi thôi!”
“Ba, con gà này cũng không tồi, mua đi, con ăn được mà.” Tô Thanh Vân phối hợp nói.
“Thế được.” Ông do dự một lúc rồi gật đầu, “Mua thêm một con, cho con gái bồi bổ nhiều hơn.”
Ngay lập tức, mấy người khác cũng chen lên:
“Nhìn gà nhà tôi đi, không kém đâu!”
“Còn có vịt, canh vịt bổ lắm!”
“Ngỗng cũng bổ, mua đi!”
Trong tiếng chào mời nhao nhao, Tô Ái Dân lại lựa thêm vài con, khiến mấy người bán vui vẻ trả vé xuống xe.
Tài xế chỉ liếc mắt một cái, rồi quay đầu đi.
Tô Thanh Vân ngồi bên cạnh, phối hợp cùng ba, mặt cười tươi nhưng trong lòng thì thầm oán: nhiều gà vịt như vậy, bồi bổ kiểu gì, chẳng phải bổ đến chảy máu mũi sao!
Giờ cô mới hiểu, trong nhà sao lại có đồng hồ và kem dưỡng da — thì ra đều là ba cô dùng “diễn xuất” mà đổi về. Thật đáng tiếc ông sinh nhầm thời, nếu không có khi thành diễn viên nổi tiếng rồi.
Xe cuối cùng cũng nổ máy, chậm rãi chạy về phía huyện thành. Đường đất gập ghềnh, xe xóc nảy làm cô đau cả răng, rốt cuộc cũng đến nơi.
“Ba, xuống xe thôi.” Cô không chịu nổi nữa.
“Không vội, đợi lát, đông người dễ chen lấn.” Ông bình thản ngồi yên, dáng vẻ thản nhiên.
Hai phút sau, Tô Thanh Vân trơ mắt nhìn ba mình bình tĩnh đưa một đồng cho tài xế.
Không phải lúc nãy ông ấy cố tình kéo dài để khỏi trả vé sao?! Cô sững sờ.
Giỏi thật! Cô thầm kêu “giỏi”, sai rồi, ba cô không nên làm diễn viên, mà chính là thiên tài làm ăn!