– Ngồi dưới đất lạnh lắm, theo tôi về…
  Lời của Tiêu Vũ còn chưa dứt, cánh tay anh đã bị Lý Tịnh bất ngờ kéo lại, lấy ngay tay áo sơ mi của anh để lau nước mắt!
  Tiêu Vũ không gạt ra, chỉ ngạc nhiên nhìn cô, mặc cho cô tùy ý làm nũng một cách trẻ con. Đợi đến khi Lý Tịnh trút xong nỗi uất ức, anh mới nhẹ nhàng nâng bàn tay to lớn của mình, khẽ vuốt mái tóc cô, dịu giọng nói:
  – Xin lỗi… tất cả là tại tôi.
  – Không liên quan gì đến cậu. – Lý Tịnh hít mũi, giọng trầm xuống, u ám nói…
  – Là do năng lực của tôi chưa đủ. Cũng có lẽ vì tôi đã sống quá thuận lợi rồi. Từ nhỏ đến lớn, từ học tập, thi đấu, thi cử, lên cấp, cho đến đi làm, mọi thứ đều hanh thông, hầu như chẳng bao giờ gặp trở ngại. Về quan hệ xã hội, tính tôi vốn cởi mở, đối xử với người khác cũng chân thành, nên từ mấy bác hàng xóm trong khu đến đồng nghiệp, bệnh nhân trong bệnh viện, ai cũng hòa thuận, gần như chưa từng xảy ra chuyện khó chịu gì. Sau khi quen biết bà Lương và trưởng thôn, tôi đến trấn Tập Tử, gặp cô thu ngân ở siêu thị là Đỗ Tiểu Cầm và chú Lương, rồi lại quen Lương Vượng Tài, thím Xảo, bác sĩ Tống, cùng các cán bộ trong thôn. Ai cũng đối xử với tôi rất thân thiện. Tôi thực sự thích thôn Lương Loan này, thích sự chân thành, mộc mạc của bà con, thích cái cảm giác ấm áp như gia đình, khiến người ta muốn gắn bó mãi với ngôi làng miền núi xa lạ này. Nhưng mà…
  Lý Tịnh nghẹn lại như có thứ gì mắc ngang cổ họng, đầu khẽ cúi thấp thêm mấy phần, trong giọng nói dâng lên nỗi buồn man mác:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play