Sau nghi thức hôn lễ, Quý Hoài dẫn tôi đến trước mặt bố mẹ anh.

Mẹ anh lấy ra một sợi dây chuyền có mặt tinh xảo, cười nói với tôi: “Đây là món đồ gia truyền đời đời kiếp kiếp trong nhà, con đeo nó lên thì sẽ là con dâu được gia tộc nhà họ Quý thừa nhận.”

Tôi vừa quay đầu, nhìn thấy mọi người đã dừng nói chuyện từ lúc nào, đang chăm chú nhìn tôi.

Tôi thì nhìn chằm chằm mặt dây chuyền này, mồ hôi rơi xuống.

Có thể được chấp nhận thế này khiến tôi rất cảm động, nhưng vấn đề là…

Tôi kết hôn giả mà…

Thứ này nhận được sao?

“Cầm đi.”

Vào lúc tôi đang thấp thỏm không biết phải làm sao cho đúng, Quý Hoài vỗ lưng tôi.

Tôi nhìn qua anh, anh trai này, anh nghiêm túc chứ hả?

Anh không hiểu ánh mắt tôi, mà nhận mặt dây chuyền từ tay mẹ mình, tự tay đeo lên cho tôi.

Bỗng nhiên các vị khách mời vỗ tay như sấm.

Mà bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ... Chuyện này đã ầm ĩ lớn như vậy, nếu sau này chuyện kết hôn giả bị lộ ra thì phải làm sao đây?

*

Nhưng thực tế không cho tôi suy nghĩ nhiều như vậy.

Quý Hoài đã kéo tôi đi mời rượu các vị khách.

Lần đầu tiên tôi gặp chuyện này, ban đầu còn hơi căng thẳng.

Anh cúi người bình tĩnh nói bên tai tôi: “Đi theo tôi là được.”

Anh đi phía trước ung dung, tự nhiên, trải đời khiến cho tôi yên tâm hơn nhiều, vứt bỏ mọi lo lắng.

Tôi vốn nghĩ rằng tiệc cưới này sẽ kết thúc thuận lợi như thế.

Nhưng bỗng nhiên Quý Hoài dừng lại, suýt chút nữa tôi đã đụng vào anh.

“Sao vậy?”

Tôi mờ mịt ló đầu ra khỏi lưng anh để nhìn thử.

Chỉ thấy một cô gái  mặc trang phục hở vai xinh đẹp đứng trước mặt anh.

Tôi biết cô gái này, chính là chị nữ thần Cố Hân thời tôi còn học đại học.

Cố Hân có gương mặt đẹp, vóc dáng đẹp, gia thế tốt, lại còn học giỏi nên rất nổi tiếng trong trường.

Tôi từng đi theo đàn anh cùng chuyên ngành gặp cô ấy vài lần cho nên nhận ra được.

Lúc này, Cố Hân giơ cao ly rượu cười vui vẻ với Quý Hoài.

“Đã lâu không gặp.”

Mà Quý Hoài hơi ngẩn người.

Bỗng nhiên anh kéo tôi đến trước mặt, nắm tay tôi mười ngón đan xen, cũng cười với cô ấy: “Đã lâu không gặp.”

*

Hôn lễ kết thúc, tôi theo Quý Hoài đi về nhà tổ nhà họ Quý.

Trên đường đi, tôi nhìn sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như bình thường.

Nhưng bằng giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, chắc chắn trong đó có chuyện gì đó.

Khi đến nơi, Quý Hoài lịch thiệp đỡ tôi xuống xe.

Vừa bước vào cửa, tôi bị ngôi nhà trước mặt làm cho kinh ngạc, phải cảm thán rằng sự nghèo khó đã làm hạn chế sự tưởng tượng của tôi.

Mẹ của Quý Hoài sợ tôi không quen, kéo tay của tôi nói: “Con xem nơi này như nhà của mình là được.”

Tôi cảm động mỉm cười.

Vì ở cùng với bố mẹ anh, nên hai chúng tôi không thể ở phòng riêng, đành phải ở chung một phòng.

Tôi bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có thể vui vẻ tắm nước nóng.

Trong lòng đắc ý tính toán sau khi có mười triệu tệ thì nên tiêu xài thế nào.

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên tôi nghĩ đến chuyện gặp Cố Hân trong buổi tiệc.

Cô ấy phóng khoáng, xinh đẹp, hành động đúng mực.

Lại có quan hệ khó nói với Quý Hoài.

Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, tôi nhìn thấy anh đứng trước cửa sổ.

Anh vẫn chưa thay quần áo, chỉ cởi hai nút áo sơ mi trên cùng để lộ bộ n.g.ự.c như ẩn như hiện, cả người lười nhác lại ưu buồn, thanh tao lại gợi cảm.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang ngẩn người.

Tôi nuốt nước bọt một cái, khẽ ho một tiếng.

Anh nghe tiếng, bình tĩnh hỏi: “Tắm xong rồi à?”

Nhưng không quay lại.

"Ừm..." Tôi đáp lời, đi về phía anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play