Trở lại công ty, các đồng nghiệp nhìn tôi và Quý Hoài cùng đi vào cửa, bọn họ nhìn chúng tôi với vẻ kì lạ.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
"Dù sao ở công ty nhiều người như vậy, để cho người ta nhìn thấy không hay lắm." Tôi nói.
Có lẽ không cần tôi nói nhiều anh cũng đã hiểu.
Trên khung chat xuất hiện "Đối phương đang soạn tin nhắn..." thật lâu.
Qua một hồi lâu mới hiện lên tin nhắn của anh.
“Vậy đợi mọi người về hết chúng ta hãy về.”
Tôi sững sờ.
Trong chớp mắt dâng lên sự phẫn nộ.
Sếp Quý, anh có hiểu tâm trạng mong ngóng được tan làm đúng giờ của dân làm công không?
Nhưng tôi không dám nói thẳng những lời này.
Dù sao còn phải dựa vào người ta phát lương.
Tôi lại đang thử việc, vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức.
Hơn nữa còn vì mười triệu tệ.
Song, tôi là người làm công có thâm niên, biết rõ sếp thích nhân viên thế nào nhất.
Vì thế tôi đáp: “Hôm nay nhiều việc, có lẽ tôi phải tăng ca, cho sếp phải về muộn, sếp Quý về trước đi.”
Ha ha, bây giờ tôi chủ động nói tăng ca, có thể không đi cùng anh, lại có thể để lại ấn tượng tốt, đúng là một mũi tên b.ắ.n trúng hai con nhạn.
Tôi bật cười vì sự thông minh của mình.
Màn hình tin nhắn lóe lên.
Tôi vui vẻ bấm vào xem, sau đó nụ cười cứng đờ bên môi.
Anh nhanh chóng trả lời, chỉ có bốn chữ: “Ừm, tôi chờ cô.”
Tôi: “...”
*
Đây là khoảng thời gian tăng ca trong nước mắt dài nhất kể từ khi tôi nhận chức, cuối cùng tôi vẫn ngồi lên chiếc Cayenne của Quý Hoài.
Bất chợt tôi phản ứng kịp, thì ra đây mới là một công đôi việc.
"Địa chỉ." Anh vô cùng kiệm lời.
Tôi đọc vị trí.
Anh không nói gì, bắt đầu khởi động xe.
Tôi ngồi bên ghế phụ có điều suy tư.
Trong lòng thầm nghĩ mỗi ngày như vậy không ổn chút nào, giống như gián điệp đi làm nhiệm vụ vậy.
Hơn nữa còn không thể tan làm đúng giờ.
Vì thế tôi uyển chuyển nhắc nhở anh: “Sếp Quý, ngày mai anh đưa chiếc xe này đi sửa đi, dù sao hôm nay xe bị tôi đ.â.m hỏng rồi, lái xe như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh.”
Anh không nhìn tôi, khẽ "Ừm" một tiếng.
"Ngày mai tôi sẽ đổi xe khác." Giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh: “Yên tâm, sẽ không khiến cô trễ giờ làm đâu.”
“Cái... Cái gì?”
Thật ra trong lòng tôi đang nghĩ đến chuyện có đi làm trễ hay không.
Kết quả hắn anh lại hiểu lầm.
Cho rằng tôi đang hỏi xe gì.
"Rolls-Royce." Anh nói.
Tôi: “...”
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là... Tôi chưa từng ngồi xe Rolls-Royce.
Sau đó tôi mới phản ứng kịp.
Không được không được không được! Phải kìm chế!
"Tôi, tôi không có ý này." Tôi hoảng hốt nói: “Ý của tôi là anh phải đưa đón tôi như vậy phiền phức quá.”
Cho nên không cần đưa đón nữa.
Tôi nhìn anh với vẻ mong chờ, không ngờ anh lại gật đầu đồng ý: “Đúng là phiền phức thật.”
Trong lòng tôi vui mừng.
Nói như vậy anh đồng ý rồi.
"Vậy anh..." Tôi đang muốn nói chuyện.
Kết quả anh còn chưa nói xong, anh nói tiếp: “Nhưng chịu thêm mấy hôm nữa thôi.”
Tôi sững sờ.
"Vì, sao?" Tôi mờ mịt hỏi.
Lúc này đúng lúc gặp đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay đầu nhìn tôi.
“Ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Tôi ngây ngốc, vẫn chưa hiểu rõ.
"Sau này cô phải ở chung với tôi." Anh nói vậy.
Tôi: “...”
Hít sâu một hơi.
Ở, ở chung?
*
Ba ngày sau, tôi mặc áo cưới đứng trong lễ đường nhìn người đến tham dự hôn lễ, chỉ cảm thấy cuộc đời mờ mịt như giấc mộng.
Lúc anh nói với tôi phải tổ chức hôn lễ, tôi còn suy nghĩ đến thiệp mời, bạn bè, váy cưới…
Kết quả anh nói với tôi, ngày hôm đó tôi chỉ cần xuất hiện là được, những chuyện còn lại để anh giải quyết.
Bao gồm cả bố mẹ tôi.
Anh lái xe đến nhà của tôi, bàn chuyện riêng với bố mẹ tôi một tiếng đồng hồ.
Sau khi ra ngoài, mẹ tôi nhiệt tình nói với tôi: “Con gái, gả đi!”
Sau đó vui vẻ đi chuẩn bị.
Tôi vừa chấn động lại mờ mịt túm tay Quý Hoài, hỏi: “Anh nói rõ mọi chuyện với bọn họ rồi à?”
Quý Hoài quay đầu, né tránh ánh mắt của tôi: “Ừm, cũng gần như vậy.”
Tôi: “...”
Thế là dẫn đến cảnh tượng hôm nay.
Tôi nhìn xung quanh, nhìn kỹ.
Bạn thân của anh và bạn thân của tôi, vẫn bình thường.
Hoa, lễ đường, áo cưới,, mọi chuyện vẫn bình thường.
Lúc người chủ hôn lớn tiếng hỏi chúng tôi có đồng ý không, vẫn không có gi khác thường.
Cho nên nhìn tới nhìn lui, người có vấn đề là cô dâu tôi sao?
Hôn lễ này…
Không bình thường chút nào!