Không biết có phải tôi nhạy cảm quá không, tôi cảm thấy anh hơi căng thẳng.
Nhưng mà…
Cho dù như thế, có phải yêu cầu này hơi quá…
Anh thấy tôi do dự, nói tiếp: “Sau khi chuyện này thành công sẽ cho cô mười triệu tệ.”
Tôi ngẩn người.
Mười triệu tệ?
Anh nói mười triệu tệ à?
Vậy tôi còn gì để nói nữa.
Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Được!”
*
Chỉ trong một buổi sáng, tôi và Quý Hoài đã thỏa thuận xong việc kết hôn giả.
Tôi phụ trách đóng vai bạn gái trước mặt người nhà anh, đến khi ông nội của anh qua đời, anh sẽ cho tôi mười triệu tệ.
"Vậy... Sếp Quý, lúc ở trong công ty chúng ta vẫn bình thường chứ nhỉ?" Tôi hỏi anh.
"Nếu như cô muốn diễn tiếp trong công ty thì tôi không có ý kiến." Anh thờ ơ nói.
Tôi tưởng tượng đến mức độ nhiều chuyện của các đồng nghiệp trong công ty, chợt rùng mình một cái.
"Thôi đi." Tôi vội lắc đầu.
Tôi thấy anh cong môi cười.
Nụ cười hiện ra rồi nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức giống như ảo giác của tôi.
“Cứ như vậy đi, hợp tác vui vẻ.”
Giống như anh đã đàm phán xong chuyện làm ăn với tôi, đưa tay với tôi.
Tôi ngây ngốc đặt tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy, lại mau chóng thả ra.
"Hợp, hợp tác vui vẻ!" Tôi nói xong, không tin được dự án mười triệu tệ đã bàn xong như vậy.
Tôi vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Sếp Quý yên tâm! Anh có yêu cầu gì cứ nói! Chắc chắn tôi sẽ làm được!”
Những lời tôi nói chỉ là lời xã giao, cũng không mong chờ anh nói ra yêu cầu gì cả.
Không ngờ lại nghe anh mở miệng nói: “Cũng không có yêu cầu gì, chỉ là...”
Anh nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo ý cười.
"Tôi cho phép cô gọi tôi là A Hoài." Anh nói.
*
Tôi khẽ giật mình.
Chợt nhớ ra vừa rồi khi ở bệnh viện tôi đã gọi anh như vậy.
Lúc đó anh còn liếc nhìn tôi.
Cho nên anh nói nghiêm túc... Hay là trêu chọc chuyện khi đó?
Tôi không biết anh có ý gì, lúc đang định ngẩng đầu lên hỏi, kết quả gương mặt của anh áp sát gần trong gang tấc.
Tôi co rụt lại.
Nói lại, mình chưa từng nhìn kỹ anh.
Gương mặt mịn màng, đôi mắt sâu, mũi đến cằm tạo thành đường nét hoàn mỹ, trong lúc trong lúc giơ tay nhấc chân tỏa ra vẻ ung dung cao quý.
Trông anh…
Đẹp trai quá.
Nhưng tôi nghĩ đến dáng vẻ lạnh như băng lúc bình thường của anh, thân thể khẽ run lên, trong lòng rơi nước mắt.
Không được, nếu bảo bây giờ gọi A Hoài thì thần thiếp không làm được.
Tôi vờ ngáp để qua quýt cho qua chuyện.
Sau đó vội ho một tiếng: “Sếp Quý yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không để lộ qua cách xưng hô.”
Cuối cùng tôi vẫn không gọi "A Hoài".
Anh lại tỏ ra không để ý, tùy ý gật đầu tiếp tục lái xe.
Tôi chợt khẽ thở ra một hơi.
Nhưng vì dây dưa chuyện này nên tôi quên mất chuyện đụng xe.
Lúc đi đến công ty tôi mới nhớ ra.
Khi sắp xuống xe, đột nhiên tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của anh, hỏi: “Sếp Quý, vậy chuyện tôi đụng đuôi xe của anh giải quyết thế nào?”
Anh nhìn tôi, suy nghĩ mấy giây.
“Với kỹ năng lái xe của cô... Sau này đừng tự mình lái xe nữa, tôi sẽ đón cô đi làm.”
Tôi: “...”
Tôi không có ý này!