Ngô Nhã cẩn thận nhận lấy chén trà còn ấm nóng sau đó liền đi vào tẩm điện.

Hôm nay, nàng đã cố tình cắt một mái tóc ngố như úp bát. Mái tóc dày cộp đã phần nào giúp Ngô Nhã che đi đôi mày ngài thanh tú, khiến gương mặt trông có phần tù túng và thiếu sức sống.

Phấn son do Nội Vụ Phủ cấp cho cung nữ chỉ có ba màu. Nàng đã chọn màu son hồng cánh sen quê mùa nhất, màu mà chỉ có các ma ma già nua mới dùng đến. Ngô Nhã rất hài lòng với kiểu trang điểm của ngày hôm nay. Lối trang điểm không quá nổi bật, thậm chí có phần dung tục này khiến cho nàng cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Sau khi hầu hạ Hoàng đế uống trà, Ngô Nhã bình thản trở về vị trí bên cửa.

Gần đến giờ Tý, trong tẩm điện lại vang lên một tiếng chuông đơn độc.

Lý Đức Toàn liếc nhìn Ô Nhã thị với dáng vẻ tầm thường, thậm chí có phần quê mùa rồi sau đó không chút do dự chỉ tay về phía Chương Giai thị đứng bên cạnh, người được Ô Nhã thị làm nền cho đẹp tựa tiên nữ.

Chương Giai Thanh Uyển thầm nghĩ đã biết nguyên nhân vì sao Ô Nhã tỷ tỷ tối nay lại cố tình trang điểm cho bản thân mình trở nên khó coi, thậm chí còn ăn mặc già dặn và ủ rũ như vậy thì không khỏi thở dài trong lòng.

Đám cung nữ hầu hạ trước ngự giá ở Càn Thanh Cung ai ai cũng mong có thể đeo hết toàn bộ trang sức và diện những y phục đẹp đẽ lên người để thu hút dù chỉ là một ánh nhìn của Vạn tuế gia. Chương Giai thị cũng không ngoại lệ, trước khi đến trực đêm, cô còn xa xỉ bỏ tiền mua một quả trứng gà để gội đầu, cốt cho mái tóc của mình thêm đen bóng, mượt mà.

Ấy thế mà Ô Nhã tỷ tỷ lại ngược đời, cứ làm sao cho xấu nhất rồi lại trang điểm cho mình như vậy.

Lúc này, Chương Giai thị trong tình trạng không một mảnh vải che thân, được thái giám khiêng vào tẩm điện.

Thế nhưng, chưa đầy một tuần trà, bên trong đột nhiên vọng ra một tiếng "Cút!" trầm thấp.

Chương Giai thị lại bị khiêng ra khỏi tẩm điện y như lúc vào.

Đám nô tài hầu hạ bên ngoài lúc này đều sợ hãi run rẩy, bò rạp cả xuống đất.

Lý Đức Toàn đoán chắc rằng Vạn tuế gia không hài lòng với Chương Giai thị, nhưng lại chợt nghĩ đến khả năng ngài lại thích kiểu cung nữ như Ô Nhã thị hay sao?

Vị thái giám lâp tức quả quyết lắc đầu, phủ nhận mọi suy đoán của chính mình. Ngay cả với một thái giám như ông ta khi nhìn lướt còn tỏ ra xem thường lớp phấn son dung tục đó của Ô Nhã thị, thì làm sao nàng lại có thể lọt được vào mắt rồng của Vạn tuế gia.

Bị khiêng ra ngoài, Chương Giai thị nước mắt lưng tròng nhưng nàng không dám để một giọt lệ nào rơi xuống.

Sau đêm nay, nàng thầm nghĩ sẽ không còn cơ hội nào để thị tẩm cho Vạn tuế gia nữa.

Về phần Ngô Nhã, nàng đang giận đến sôi máu. Ngô Nhã đoán rằng gã mặt rỗ đó sau khi sủng hạnh Chương Giai thị một lần thì đã bắt đầu có mới nới cũ. Hắn chắc chắn muốn tìm nữ nhân mới để thị tẩm nên mới nổi giận như vậy. Ngô Nhã cúi đầu kìm nén cơn tức, chỉ sợ cảm xúc của mình bị người khác nhìn thấu.

Dù bị Hoàng đế đuổi ra, sau khi mặc lại y phục chỉnh tề, Chương Giai thị vẫn phải kính cẩn quỳ trước cửa điện tạ ơn. Nhưng cả đêm đó, tâm trạng của nàng vô cùng sa sút, chỉ luôn cúi đầu mà không nói một lời.

Khi trời vừa hửng sáng, Ngô Nhã và Chương Giai thị lại vào tẩm cung hầu hạ Vạn tuế gia rửa mặt. Hoàng đế dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ nhắm mắt mặc cho đám nô tài hầu hạ.

Sau khi tiễn thánh giá rời đi, Ngô Nhã an ủi người tỷ muội đang chực khóc của mình vài câu, rồi tiếp tục ở lại Càn Thanh Cung phục dịch buổi sáng.

Vừa qua giờ Thìn, Hoàng đế đã trở về Nam Thư Phòng ở góc tây nam Càn Thanh Cung để xem tấu chương. Dù đang là tháng Giêng, tấu sớ từ các nơi gửi về vẫn chất cao như núi.

Lúc Ngô Nhã bưng trà vào Nam Thư Phòng, Hoàng đế đang cúi mình trên ngự án phê duyệt tấu sớ. Nàng chỉ cúi đầu trong suốt quá trình mà không dám nhìn Hoàng đế, chỉ cẩn trọng khom lưng mài mực.

Vết mực trên những tấu chương Hoàng đế vừa phê duyệt vẫn chưa khô. Cung nữ hầu hạ trước ngự giá còn phải phụ giúp thái giám ở Nam Thư Phòng, cùng nhau đợi cho vết mực khô hẳn, rồi sắp xếp tấu chương theo quan hàm.

Để thúc đẩy chính sách Mãn-Hán một nhà, hầu hết tấu chương của các đại thần đều viết bằng chữ Hán. Cung nữ hầu hạ trước ngự giá đều là người Mãn, theo lệ không được học chữ Hán, nên nguyên chủ chỉ thông thạo tiếng Mãn và một chút tiếng Mông Cổ, xem như là bán mù chữ.

Nhưng đối với Ngô Nhã, những chữ phồn thể đó lại chẳng có gì khó khăn.

Lúc này, nàng đang nín cười đến sắp nội thương. Ngô Nhã cúi đầu, cắn chặt môi, chỉ sợ không nhịn đươc sẽ phá ra một tràng cười kinh thiên động địa.

Tấu chương trên tay nàng là một bản tấu trình sự việc, chứ không phải loại tấu chương thỉnh an toàn những lời sáo rỗng thường ngày. Có lẽ Khang Hi Đế vừa phê duyệt quá nhiều tấu chương thỉnh an, nên đã theo thói quen tự động trả lời, phê vào bản tấu này ba chữ lớn: "Trẫm rất khỏe."

Tuy nhiên bản tấu này vốn không phải để thỉnh an, mà là để trình Hoàng đế xem xét giá cả của tơ lụa và vải bông. Lời phê của Khang Hi Đế quả thực là ông nói gà, bà nói vịt.

Ngô Nhã cúi đầu không dám hó hé, vì nguyên chủ vốn là một nữ nhân Mãn Châu không biết một chữ Hán. Nếu để Hoàng đế phát hiện nàng biết chữ Hán, đó sẽ là tội khi quân không thể gánh nổi. Bằng ngược lại tấu chương sai sót bị phát hiện, đám nô tài hầu hạ trước ngự giá cũng khó tránh khỏi án phạt.

Ngô Nhã lập tức thấy đầu to như cái đấu. Nàng phải làm sao để Hoàng đế "tình cờ" tự mình phát hiện ra sai sót này đây?

Bất chợt, Ngô Nhã thấy trên tấu chương có dính một vài vết chu sa. Hoàng đế phê duyệt tấu chương đều dùng châu phê, chỉ trong quốc tang mới dùng mực xanh. Vết chu sa đỏ như máu, lại vừa hay nhỏ trúng vào tên của vị đại thần, rất dễ khiến người ta suy diễn.

Nhìn vết chu sa trông như vết máu trên tấu chương, Ngô Nhã lập tức nảy ra một kế. Nàng giả vờ hoảng hốt quỳ xuống, dâng bản tấu chương sai sót đó lên trước mặt Hoàng đế.

"Vạn tuế gia, trên tấu chương này có dính vết máu, long thể của ngài có bị thương không ạ?"

Lương Cửu Công hầu hạ bên cạnh liếc nhìn, bình tĩnh nhận lấy tấu chương, kính cẩn đặt lên ngự án.

"Vạn tuế gia, trên tấu chương của Trần đại nhân có nhỏ vài giọt chu sa."

Lương Cửu Công liếc nhìn Ô Nhã thị đang làm ầm lên, đúng là không có mắt nhìn. Sao lại có kẻ ngốc đến mức không phân biệt được chu sa và máu chứ. Nhưng vết chu sa đỏ như máu, lại vừa hay nhỏ trúng tên đại thần, quả thực sẽ khiến người ta liên tưởng. Dù sao, để lại một vệt đỏ trên tên của ai đó cũng mang ý nghĩa xử quyết, mất đầu.

"Ừm."

Khang Hi Đế lướt mắt qua tấu chương, đột nhiên khẽ nhíu mày. Ngài thêm bốn chữ "Trẫm đã biết" vào trước ba chữ "Trẫm rất khỏe".

Ngô Nhã tưởng thế là đã xong, nào ngờ Hoàng đế còn chu đáo thêm một câu: "Vết này do châu phê của Trẫm dính vào, sợ khanh kinh hãi, nên đặc biệt chỉ dụ."

Ngô Nhã nhớ ra trong lịch sử, người con trai tài giỏi của nguyên chủ là Ung Chính Đế cũng từng làm chuyện tương tự, hóa ra là học theo cha mình. Thật không ngờ Khang Hi Đế lại là một vị hoàng đế tỉ mỉ và biết thông cảm cho bề tôi như vậy.

Trong lúc Ngô Nhã đang thầm mừng vì thoát được một kiếp, nàng ngẩng đầu lên, bất chợt va phải một đôi mắt sâu thẳm và sắc bén. Ánh mắt của Hoàng đế rất khó hình dung, dường như mang theo một tia tức giận ngấm ngầm và dò xét.

Ngô Nhã sợ hãi cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa.

"Ngươi... hmm, rất tốt."

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của Hoàng đế truyền vào tai. Ngô Nhã luôn cảm thấy tâm trạng của ngài dường như không tốt, nên càng hầu hạ thêm cẩn trọng.

Gần đến giờ dùng bữa, Ngô Nhã và các cung nữ khác lui ra ngoài cửa hầu hạ. Khang Hi Đế không cho phép cung nữ hầu hạ những việc riêng tư như dùng bữa và tắm gội.

Ngô Nhã vui vẻ vì được nhàn rỗi, đang đứng ở cửa "lười biếng" chờ đổi ca, bỗng thấy Lương Cửu Công bưng nửa quả dưa chuột, tươi cười đi đến trước mặt nàng.

"Ô Nhã thị, Vạn tuế gia khen ngươi hôm nay làm việc cẩn thận, đây là quả dưa vua ban cho ngươi, mau tạ ơn đi."

Ngô Nhã vạch đen đầy đầu. Nàng giúp Hoàng đế sửa một lỗi sai lớn như vậy trên tấu chương, không được ban thưởng vàng bạc thì thôi, lại còn keo kiệt đến mức thưởng cho nửa quả dưa chuột. Nàng đúng là cạn lời! Keo đến mức không nỡ thưởng cả quả.

Nhưng sao đám nô tài bên cạnh lại nhìn nàng với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ như vậy? Kể cả trong ánh mắt của Lương Cửu Công cũng tràn đầy sự ghen tị.

Ngô Nhã ngơ ngác quỳ xuống tạ ơn, đột nhiên nhớ ra, dưa chuột vào mùa đông ở thời xưa quý giá chẳng khác gì quả vải.

Lương Cửu Công thấy dáng vẻ ngơ ngác của Ô Nhã thị, biết nàng có lẽ chưa từng thấy qua, không biết đây là quả dưa quý, bèn vội vàng giải thích.

"Ô Nhã thị, loại dưa này ngay cả ở nơi đất tốt trong Tử Cấm Thành cũng không trồng được, chỉ có ở gần suối nước nóng Thang Sơn mới miễn cưỡng trồng ra được một ít."

"Năm nay tổng cộng chỉ thu hoạch được năm quả. Vạn tuế gia đã biếu hai quả cho Thái hoàng Thái hậu, một quả cho Hoàng Thái hậu, còn một quả thì đem đi làm dưa muối."

"Ngài chỉ giữ lại một quả mà đã ban cho ngươi nửa quả, ngay cả các nương nương trong hậu cung cũng không có được đãi ngộ này. Đây là ân sủng ngút trời đó!"

"So với những thứ vàng bạc châu báu dung tục kia, thứ này còn thể hiện ân điển của hoàng gia hơn. Bên ngoài, ít nhất cũng phải năm mươi lạng bạc mới mua được một quả dưa to hơn ngón tay cái một chút."

Đến cả đại thái giám hầu hạ trước ngự giá cũng không kìm được mà nuốt nước bọt.

Ngô Nhã hai tay dâng nửa quả dưa chuột tạ ơn, nhưng nàng không lập tức dùng ngay.

Đến lúc tan ca, nàng dùng khăn tay gói nửa quả dưa lại, lén dúi vào tay Lương Cửu Công.

"Lương công công, nô tỳ thân phận thấp hèn, không quen dùng đồ cao lương mỹ vị. Trước đây có lần ăn một miếng dưa muối, trên mặt lại nổi mẩn. Dưa tươi tốt như vậy, không ăn thì sợ phụ lòng Vạn tuế gia."

"Xin ngài làm phúc, giúp nô tỳ xử lý vật ngự ban này được không ạ?"

Lương Cửu Công là người lanh lợi, lập tức hiểu ý Ô Nhã thị muốn lấy lòng mình. Một nữ nhân Mãn Châu thông tuệ và khiêm tốn như vậy khiến ông ta phải nhìn bằng con mắt khác. Phải biết rằng, nô tài thấp kém nhất trong Tử Cấm Thành chính là người Hán.

Nữ nhân Mãn Châu chẳng mấy ai coi trọng người Hán, càng khinh miệt thái giám người Hán từ trong tâm. Đây là lần đầu tiên ông ta gặp một nữ nhân Mãn Châu hòa nhã, không chút kiêu căng như Ô Nhã thị, bèn cười lớn nhận lấy nửa quả dưa.

"Vậy thì lão nô xin cung kính không bằng tuân mệnh. Hôm nay lão nô cũng xem như được thơm lây từ cô nương rồi."

"Lương công công không chê là được rồi ạ. Phải là nô tỳ được thơm lây nhờ ngài mới đúng!"

"Vừa rồi ở ngự thư phòng, nếu không có công công chỉ điểm, hôm nay nô tỳ khó tránh khỏi bị phạt, làm sao có được ban thưởng của Vạn tuế gia. Suy cho cùng, tất cả đều là nhờ công nâng đỡ của ngài."

Ngô Nhã không tiếc lời tâng bốc, khiến Lương Cửu Công cười đến híp cả mắt.

Khó khăn lắm mới đến lúc tan ca, lại một ngày nữa lưng áo của nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trở về căn phòng chật chội, Ngô Nhã vội vàng lấy nước lau người. Mãi đến khi thay một bộ y phục khô ráo, khoan khoái nhấp một ngụm nước nóng, nàng mới cảm thấy mình như được sống lại.

Không phải trực đêm ở Càn Thanh Cung, xương cốt toàn thân Ngô Nhã đều thấy nhẹ nhõm vô cùng. Hôm nay nàng đã làm việc quần quật suốt mười sáu tiếng. Lúc này cả người đều nặng đầu nhẹ chân, lờ đờ mệt mỏi, bèn vội vàng nằm xuống giường ngủ bù.

Đến khi Ngô Nhã tỉnh lại, trong phòng đã lên đèn. Hai muội muội Chương Giai thị và Vạn Lưu Hà thị đã tắm gội xong, đang chuẩn bị đến Càn Thanh Cung trực buổi đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play