Trĩ Ngôn và Tạ Uyển hẹn nhau đi ăn tối tại một nhà hàng phương Tây cao cấp, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Nam Thành.

Tạ Uyển và Trĩ Ngôn chọn một chiếc bàn bên cạnh bức tường kính, có thể vừa dùng bữa vừa ngắm nhìn toàn cảnh Nam Thành về đêm.

Vừa ngồi xuống, Tạ Uyển đã lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh xung quanh, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện mình là dân nhà quê chưa hiểu việc đòi nên chụp rất gượng gạo.

Sau khi chụp xong vài tấm, Tạ Uyển thì thầm với Trĩ Ngôn: “Thế nào, nhà hàng này sang chảnh lắm đúng không?”

Trĩ Ngôn ra hiệu cô ấy bằng thực đơn trên tay: “Giá cả cũng rất sang chảnh.”

“Không sao, thỉnh thoảng ăn một lần thôi mà.” Tạ Uyển lại nhìn xung quanh: “Tớ nói cho cậu biết, nam thần của tớ cũng hay đến đây lắm.”

"Nam thần" mà Tạ Uyển nói chính là Cố Vũ Khiêm. Trước đây, cô thường xuyên nghe Tạ Uyển nhắc đến anh nhưng cô không mấy bận tâm, chỉ nghĩ cô ấy đang "đu idol". Nhưng hôm nay, cô vừa uống cà phê với Cố Vũ Khiêm, cũng coi như đã làm quen sơ qua nên cô cảm thấy như một người trong thế giới ảo đã bước ra đời thực.

“Sao cậu biết anh ấy hay đến đây? Cậu theo dõi anh ấy à?”

“Một người bạn thân của đồng nghiệp tớ chính là quản lý của nhà hàng này, anh ta kể đấy.”

Trĩ Ngôn tiếp tục lật thực đơn: “Gọi món đi.”

Sau khi hai người gọi món xong, Tạ Uyển lấy điện thoại ra lướt Weibo rồi bắt gặp một bài đăng. Cô ấy rất phấn khích: “Trời ơi, Trĩ Ngôn, cậu nổi tiếng rồi!”

Trĩ Ngôn ngơ ngác không hiểu gì: “Nổi tiếng gì cơ?”

“Cậu xem này.” Tạ Uyển xoay màn hình điện thoại về phía cô: “Cái video phỏng vấn cậu đã có hàng vạn lượt chia sẻ rồi!”

Trĩ Ngôn nhìn thoáng qua: “Ừm.”

Trước phản ứng hờ hững bâng quơ của Trĩ Ngôn, Tạ Uyển tỏ vẻ thất vọng: “Tiểu Ngôn Ngôn, sau này cậu đọc ít sách Phật học thôi, tớ thấy cậu sắp thành Phật luôn rồi. Nổi tiếng thế này rồi mà cậu vẫn điềm tĩnh như vậy!”

Trĩ Ngôn mỉm cười: “Vì chiều nay tớ đã xem video này rồi. Buổi chiều ở văn phòng đã bàn tán một vòng rồi mà.”

“À, để tớ xem nào.” Tạ Uyển lấy tai nghe đeo vào, xem lại video phỏng vấn của Trĩ Ngôn. Sau khi xem xong, cô ấy nói: “Cũng hay đấy chứ, cuộc phỏng vấn này khá sâu sắc, căn bản không thể nhận ra đây là lần đầu cậu ra tòa.”

“Nói chính xác thì là lần thứ ba.” Hai lần trước là sau khi cô tốt nghiệp đại học và trước khi học cao học.

“Thế cũng giỏi rồi, không như tớ, rõ ràng đã đi làm năm, sáu năm rồi mà vẫn chưa tự mình phụ trách một vụ án nào.”

Sau khi tốt nghiệp, Tạ Uyển vào làm pháp chế ở một công ty được bốn năm. Năm ngoái mới chuyển sang làm ở văn phòng luật: “Cậu mới chuyển nghề chưa lâu, Chân Minh là một công ty luật rất tốt. Chỉ cần cậu chịu khó nỗ lực, sau này nhất định sẽ trở thành một luật sư xuất sắc.”

“Tớ biết sức mình đến đâu mà. Cậu không biết công ty luật chúng ta cạnh tranh thế nào đâu, ai cũng là trùm cả, tớ chỉ xứng đáng làm việc vặt cho họ thôi.”

Người phục vụ mang thức ăn lên. Trĩ Ngôn nhìn đồ ăn trong đĩa, không chỉ đắt mà còn rất mini. Cô nghĩ sau khi ăn xong bữa này, chắc phải ăn thêm một bữa khuya nữa mới có thể đảm bảo không bị đói đến mức tỉnh giấc.

Trĩ Ngôn mới vừa cầm dao dĩa lên thì bỗng có một người phụ nữ đi giày cao gót lướt qua cô, để lại một làn hương nước hoa nồng nặc.

Trĩ Ngôn không phải là không thích mùi nước hoa, mà là mùi này quá nồng. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn, đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ bó sát. Cô ta tìm một bàn trống ngồi xuống, đặt chiếc túi bạch kim lên ghế bên cạnh, rồi dùng tay vuốt mái tóc xoăn dài xõa trên vai, đôi khuyên tai kim cương cũng theo đó mà lắc lư.

Trĩ Ngôn nghĩ đến một từ: quyến rũ chết người.

Tạ Uyển ngồi đối diện thì thầm: “Tớ nói cho cậu biết, cái người vừa đi qua đó, cô ta muốn dùng “quy tắc ngầm” với nam thần của tớ đấy.”

Trĩ Ngôn tò mò: “Sao lại nói vậy?”

“Cách đây không lâu trước kia, cô ta nói muốn hợp tác với chúng tứ, cứ cách dăm ba bữa lại đến công ty luật. Bề ngoài là nói chuyện hợp đồng nhưng thực chất là muốn quấy rầy nam thần của tớ ”

Trĩ Ngôn tưởng tượng tới cảnh Cố Vũ Khiêm bị khách hàng nữ theo đuổi: “Thành công không?”

“Đương nhiên là không. Nam thần của tớ đâu có thiếu tiền. Nghe nói có lần ở một bữa tiệc rượu, cô ta cố tình giả vờ say để động tay động chân với anh ấy. Nam thần đã đẩy cô ta ra và còn nói một câu nữa.”

“Nói gì thế? 'Xin hãy tự trọng' à?”

“Anh ấy nói, 'Xin lỗi, tôi có thói ở sạch'.” Nói xong, Tạ Uyển che miệng cười: “Cười chết tớ mất thôi.”

Trĩ Ngôn cũng mỉm cười. Ánh mắt cô vô thức lướt qua người phụ nữ cách họ mười mấy mét, trông có vẻ cô ta đang đợi ai đó.

Nhưng giây sau, sắc mặt Trĩ Ngôn thay đổi. Đối diện người phụ nữ, một người đàn ông mặc vest kéo ghế ngồi xuống và mỉm cười với cô ta.

Người đàn ông đó không ai khác chính là bạn trai cô, Chung Minh Hiền.

Chiều nay, Chung Minh Hiền đã nhắn tin cho cô, nói rằng anh định đi ăn tối cùng cô để chúc mừng cô đã hoàn thành phiên tòa đầu tiên thành công, nhưng tiếc là có một khách hàng hẹn anh nên đành phải dời lại.

Vậy, người phụ nữ đó chính là khách hàng của Chung Minh Hiền sao?

Vừa nghe Tạ Uyển kể chuyện phiếm xong, trong lòng cô bỗng có một dự cảm chẳng lành.

“Trĩ Ngôn, cậu sao vậy?”

Trĩ Ngôn cảm thấy mình quá nhạy cảm. Là một luật sư, việc đi ăn với khách hàng là chuyện quá đỗi bình thường: “Không sao đâu.”

Trĩ Ngôn lại nhìn về phía Chung Minh Hiền. Họ cách nhau khá xa, trong nhà hàng lại có nhạc nhẹ, cô không nghe rõ họ đang nói gì.

Trĩ Ngôn nhìn kỹ người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ bó sát kia. Đồ trang sức trên người và chiếc túi trên tay cô ta, cộng lại có thể mua được một căn nhà trăm mét vuông ở Nam Thành. Điều này cho thấy tiềm lực kinh tế của cô ta rất mạnh, cũng chẳng trách cô ta có đủ tự tin để muốn dùng “quy tắc ngầm” với Cố Vũ Khiêm.

Khi Chung Minh Hiền nói chuyện, người phụ nữ kia vẫn giữ nụ cười trên môi.

Như thể thấy điều gì đó không nên thấy, Trĩ Ngôn thu lại ánh mắt.

“Tớ đi vệ sinh một lát.” Cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía nhà vệ sinh.

Đứng trước bồn rửa tay, cô rửa tay rồi nhìn mình trong gương. Từ nãy đến giờ, trong lòng cô cứ nghẹn lại một thứ gì đó, cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng rồi cô lại nghĩ mình đang tự làm khổ mình. Người phụ nữ kia tuy từng muốn dùng “quy tắc ngầm” với Cố Vũ Khiêm, nhưng chưa chắc đã làm điều đó với Chung Minh Hiền.

Chung Minh Hiền tuy có ngoại hình không tên, có thể coi là đẹp trai nhưng cô đã tận mắt thấy Cố Vũ Khiêm rồi. Về nhan sắc, Cố Vũ Khiêm vượt trội hơn Chung Minh Hiền rất nhiều.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Trĩ Ngôn sững người khi thấy người đang đi về phía mình.

Người kia rõ ràng còn ngạc nhiên hơn cô. Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Trĩ Ngôn, sao em lại ở đây?”

Trĩ Ngôn nói: “Em và Tạ Uyển hẹn nhau ăn cơm ở đây.”

“Thật sao, trùng hợp quá. Anh cũng hẹn khách hàng ở đây.” Chung Minh Hiền tỏ vẻ xin lỗi: “Đáng lẽ hôm nay anh phải ở bên em nhưng khách hàng hẹn anh là một khách hàng lớn, cô ấy có một vụ án muốn giao cho anh làm nên anh không thể từ chối.”

“Không sao.”

“Lát nữa ăn cơm xong, em chờ anh một lát. Anh sẽ đưa em và Tạ Uyển về, tiện thể anh cũng muốn nghe em kể về phiên tòa hôm nay.”

Trĩ Ngôn lắc đầu: “Thôi, em và Tạ Uyển định lát nữa đi trung tâm thương mại gần đây.”

“Vậy được rồi. Mai anh mời em ăn bù nhé.”

“Ừm.” Trĩ Ngôn nhạt nhẽo đáp: “Vậy em về bàn đây.”

Trĩ Ngôn vừa đi được vài bước, Chung Minh Hiền đã gọi cô lại: “Trĩ Ngôn.”

“Gì vậy?” Cô quay đầu nhìn anh.

Chung Minh Hiền nói: “Thứ Bảy này anh muốn tạo cho em một bất ngờ, em nhớ sắp xếp thời gian nhé.”

“Được.”

Không hiểu sao, cô lại thấy cuộc gặp gỡ bất ngờ với Chung Minh Hiền ở đây có vẻ gượng gạo và không tự nhiên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play