Mười một giờ đêm, đứa trẻ nghịch ngợm ở tầng trên cuối cùng cũng đã ngừng đập ầm ĩ xuống sàn nhà. Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng lạch cạch gõ phím.Trĩ Ngôn mặc bộ đồ ngủ và búi tóc củ tỏi, gõ bàn phím thoăn thoắt để soạn thảo bài bào chữa cho phiên tòa ngày mai. Tất nhiên đây chỉ là bản nháp, vì khi ra tòa thì rất nhiều chuyện bất ngờ có thể xảy ra. Là một luật sư, điều quan trọng nhất là phải có khả năng ứng biến linh hoạt.
Khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ về bài bào chữa, bỗng có tiếng mở cửa phía sau. Lòng cô khẽ giật mình, theo phản xạ quay đầu lại.
Tạ Uyển cầm điện thoại đẩy cửa bước vào: “Trĩ Ngôn! Tin chấn động đây!”
Thấy Tạ Uyển, Trĩ Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Tim tớ suýt nữa bị cậu làm cho ngừng đập rồi.”
Tạ Uyển mặc áo choàng ngủ hào hứng chạy tới: “Đúng là có tin chấn động thật! Tin chấn động làm cả nhà tớ sốc luôn!”
Trĩ Ngôn hỏi: “Tin gì vậy?”
Tạ Uyển ngồi phịch xuống mép giường của Trĩ Ngôn, giơ màn hình điện thoại ra cho cô xem: “Nam thần của tớ bị bóc phốt rồi!”
Trĩ Ngôn: “...”
Cứ tưởng là tin gì kinh thiên động địa lắm.
Tạ Uyển vừa lướt điện thoại vừa nói: “Anh ấy bị bạn gái cũ bóc phốt là đàn ông tồi! Nội dung nóng bỏng lắm! Cậu xem đi!”
Trĩ Ngôn cầm lấy điện thoại xem. "Nam thần" mà Tạ Uyển nhắc đến chính là luật sư nổi tiếng ở Nam Thành, Cố Vũ Khiêm. Với vẻ ngoài nổi bật, năng lực chuyên môn cực mạnh và khí chất cao quý, anh đã trở thành luật sư có độ hot và được săn đón nhất trong giới luật sư Nam Thành.
Hơn nữa, anh từng nổi tiếng trên mạng xã hội nhờ một đoạn video bào chữa tại tòa. Từ đó được hàng triệu cư dân mạng bình chọn là nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Nếu phải dùng một tính từ để miêu tả anh thì đó chính là "hoàn hảo". Vì không ai có thể tìm ra điểm xấu nào ở anh. Dù có, cũng sẽ bị vẻ ngoài hoàn mỹ che lấp.
Và lần này, khi bị bóc phốt, trong bài đăng có rất nhiều cư dân mạng đã bày tỏ sự vỡ mộng và đóng dấu "thằng tồi" lên anh.
Trĩ Ngôn lướt qua. Người đăng bài là bạn gái cũ của Cố Vũ Khiêm. Cô ấy tố cáo anh là đồ tồi, hẹn hò mà còn bắt cô ấy ký hợp đồng tình yêu. Trĩ Ngôn nhìn kỹ thấy bản hợp đồng này có ba trang giấy, ghi chép chi tiết một số quyền và nghĩa vụ trong thời gian hẹn hò với anh.
Ví dụ như, khi là người yêu của anh thì không được làm phiền anh trong giờ làm việc, không được gọi điện cho anh trong giờ hành chính các ngày trong tuần và cần phải trao đổi báo cáo khám sức khỏe của cả hai trong vòng một tháng kể từ ngày ký hợp đồng.
Trong thời gian yêu đương, không bên nào được đề nghị kết hôn, không bên nào được yêu cầu đối phương đi gặp gia đình.
Bất kỳ bên nào đề nghị chia tay, bên kia phải vô điều kiện chấp hành. Dù bên nào đề nghị chia tay, bên nam đều phải bồi thường cho bên nữ một triệu đô la tiền tổn thất tinh thần. Kể từ ngày đề nghị chia tay, sẽ có ba tháng để làm quen lại cuộc sống độc thân. Sau khi hết thời gian đó, không bên nào được phép quấy rầy bên kia vì bất kỳ lý do gì, vân vân.
Những bình luận bên dưới cũng rất gay gắt.
A: Đồ đểu! Xem phụ nữ là cái gì vậy? Chơi chán rồi vứt cho một triệu đô la là xong sao! Đồ đểu chết đi!
B: Đây không phải là tình yêu, đây rõ ràng là hợp đồng bạn tình!
C: Còn nói là nam chính bước ra từ tiểu thuyết cái gì chứ. Mấy người mở mắt ra mà nhìn đi, đây chính là nam thần mà các người sùng bái đấy, khinh!
D: Cô gái này cũng hèn, rõ ràng là hợp đồng bất bình đẳng mà vẫn ký, đáng đời!
…
Tạ Uyển nói: “Bây giờ bài viết toàn là chửi nam thần của tớ, lần này thương hiệu của anh ấy tiêu rồi. Công ty Chân Minh của chúng ta chắc cũng bị liên lụy.”
Cố Vũ Khiêm không chỉ là nam thần của Tạ Uyển mà còn là ông chủ của cô ấy. Anh là một trong những đối tác quản lý của công ty luật Chân Minh. Ngày trước, Tạ Uyển vào công ty Chân Minh cũng vì một phần lớn là hâm mộ Cố Vũ Khiêm.
Trĩ Ngôn trả điện thoại lại cho cô ấy: “Tớ thấy chẳng có vấn đề gì lớn cả.”
“Tại sao?”
“Hợp đồng là văn bản được cả hai bên đàm phán, thương lượng rồi cùng ký kết và tuân thủ. Vì bạn gái cũ của anh ấy đã ký bản hợp đồng này, nghĩa là cô ấy đồng ý tuân thủ những quy định trong đó. Mặc dù có vài điều kiện hơi khắc nghiệt với bên nữ, nhưng nếu cô ấy cảm thấy không thể chấp nhận thì hoàn toàn có thể không ký. Giờ đã ký rồi, chia tay rồi lại thấy hối hận, đăng hợp đồng lên mạng gây tổn hại danh dự cho bên kia, đây chẳng phải là vi phạm hợp đồng sao.”
Tạ Uyển chợt bừng tỉnh, vỗ vào trán: “Mẹ nó, nãy giờ tớ chỉ lo đọc bình luận của cư dân mạng mà quên mất chuyện này là ‘một người muốn đánh, một người muốn chịu đòn’. Đầu óc tớ lú lẫn rồi!”
Trĩ Ngôn nhớ lại nội dung hợp đồng và mỉm cười: “Nhưng anh ấy đúng là một gã trai tồi.”
“Đúng vậy, tớ cứ nghĩ anh ấy rất lịch thiệp, chu đáo, không ngờ bên trong lại là con người như thế.”
“Nhưng anh ấy đểu cáng một cách rõ ràng. Điều này giống như việc anh ấy nói với đối phương rằng mình là một gã đểu ngay từ trước khi bắt đầu mối quan hệ. Như vậy không phải rất tốt sao? Nếu không thể chấp nhận thì có thể từ chối, không ký hợp đồng này. Nếu thấy chấp nhận được thì cứ ký thôi. Hơn nữa, hợp đồng chẳng phải có ghi là ‘bên nào đề nghị chia tay thì bên kia phải chấp hành vô điều kiện’ sao? Tức là dù có ký rồi mà hối hận thì vẫn có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Cậu xem thêm điều khoản sau này, bất kể bên nào đề nghị chia tay thì anh ấy đều bồi thường một triệu đô la tiền tổn thất tinh thần. Như vậy chẳng phải nhân đạo hơn những gã trai đểu thích chơi đùa tình cảm của phụ nữ rồi phủi mông bỏ đi sao?”
Sau khi được Trĩ Ngôn phân tích, Tạ Uyển bật cười: “Nghe có vẻ rất hợp lý. Nghĩ kỹ lại thì ký hợp đồng này với anh ấy chẳng có gì là thiệt thòi cả. Anh ấy đẹp trai như vậy, hầu hết các nữ luật sư độc thân ở Nam Thành đều thầm ngưỡng mộ. Yêu đương với anh ấy còn có thể khoe khoang cả đời, mà sau khi chia tay lại còn nhận được một triệu đô la, thế là thành phú bà nhỏ rồi.”
Bất kể ai đề nghị chia tay cũng đều được một triệu đô la, Trĩ Ngôn cảm thán: “Anh ấy thật sự rất giàu.”
“Đương nhiên rồi, anh ấy tùy tiện nhận một vụ án thôi mà phí luật sư cũng lên đến bảy chữ số. Nói cách khác, số tiền bồi thường cho một lần chia tay, anh ấy chỉ cần nhận một vụ án là kiếm lại được.”
Trĩ Ngôn nhìn bài bào chữa mới viết được một nửa trên màn hình máy tính. Đã mười một giờ rưỡi rồi, nếu không tiếp tục thì đêm nay cô đừng hòng ngủ. “Thôi, tớ phải chuẩn bị tài liệu cho phiên tòa ngày mai. Ngủ ngon nhé.”
Tạ Uyển ghé sát vào màn hình máy tính của cô: “Là vụ án giết người ồn ào gần đây à?”
“Ừm.”
“Ngày mai ra tòa à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sau khi xong phiên tòa ngày mai, tối chúng ta đi ăn nhé, đến nhà hàng phương Tây mà tớ đã kể cho cậu ý.”
“Được.”
Sau khi Tạ Uyển đi ra, Trĩ Ngôn lại nhìn màn hình máy tính, tiếp tục suy nghĩ về bài bào chữa.
Đây là vụ án đầu tiên cô tự mình phụ trách kể từ khi tốt nghiệp thạc sĩ. Cũng đã ba năm trôi qua kể từ lần cuối cùng cô ra tòa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã đi làm hai năm, sau đó mới quyết định học cao học. Tháng sáu năm nay, cô đã tốt nghiệp thành công và lấy được bằng thạc sĩ luật.
Vụ án này đến với cô cũng là một việc tình cờ.
Ở phiên sơ thẩm, bị cáo bị kết tội cố ý giết người và bị tuyên 15 năm tù giam. Nhưng mẹ của bị cáo không hài lòng với bản án này. Bà tin rằng con trai mình là hành động tự vệ, ra tay vì chính nghĩa chứ không phải cố ý giết người. Để kêu oan, bà đã giăng biểu ngữ và quỳ gối trước cổng tòa án suốt mấy ngày, thu hút sự chú ý của nhiều phương tiện truyền thông. Vì vậy, vụ việc này trở nên ồn ào.
Khi Trĩ Ngôn đến tòa án để làm việc, cô tình cờ thấy bà đang quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước cổng. Sau khi tìm hiểu tình hình, cô quyết định trở thành luật sư bào chữa cho bị cáo trong phiên phúc thẩm.
Vì vụ án này, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, thường xuyên lui tới viện kiểm sát và hiện trường vụ án. Ngày mai là ngày ra tòa, cô vừa lo lắng vừa háo hức.
Trước cổng Tòa án Trung cấp Nam Thành, rất nhiều phóng viên và các KOL trên mạng đang túc trực, tất cả đều muốn có được tin tức nóng hổi nhất về phiên tòa hôm nay.
Ban đầu, vụ án này không được chú ý nhiều ở phiên sơ thẩm. Nhưng sau khi bản án được công bố, việc mẹ của bị cáo gây náo loạn trước cổng tòa đã thu hút sự quan tâm của công chúng. Vì thế, độ nóng của vụ án nhanh chóng tăng vọt, nhiều cư dân mạng rất quan tâm đến kết quả của phiên phúc thẩm.
Một chiếc Bentley màu đen dừng lại ở bãi đỗ xe cạnh tòa án. Một người đàn ông cao ráo, mặc vest bước ra khỏi xe. Làn da anh trắng sáng dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt tinh xảo đến mức Nữ Oa nhìn vào cũng phải hài lòng.
Sự xuất hiện của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của các phóng viên và KOL đang túc trực gần đó. Một phóng viên hỏi: “Luật sư Cố, xin hỏi anh có suy nghĩ gì về vụ án giết người Trương Hàng sẽ được xét xử vào hôm nay không?”
“Anh có nghĩ Trương Hàng có khả năng được tuyên trắng án không?”
“Nếu cuối cùng Trương Hàng được xác định là ngộ sát do tự vệ, tòa án sẽ phán quyết như thế nào?”
Đối mặt với đám đông phóng viên vây quanh, Cố Vũ Khiêm vẫn bình thản. Anh không hề tỏ ra bối rối, vì anh đã quá quen với những tình huống như thế này.
Triệu Trạch là thư ký đi theo sau anh, anh ta vội vàng đứng chắn trước mặt, giúp anh đẩy các phóng viên ra: “Xin mọi người giữ khoảng cách!”
Khi các phóng viên đã bị Triệu Trạch chặn ở khoảng cách xa một mét, Cố Vũ Khiêm mới lên tiếng: “Mọi người hỏi nhầm người rồi. Tôi không phải là luật sư bào chữa trong vụ án này nên không nắm rõ tình hình.”
Một nữ phóng viên gào lên: “Luật sư Cố, hôm qua trên một diễn đàn có một cư dân mạng tự xưng là bạn gái cũ của anh đã tiết lộ một bản hợp đồng tình yêu, xin hỏi bản hợp đồng đó có thật không?”
Cố Vũ Khiêm hờ hững nói: “Đây là vấn đề riêng tư, không tiện trả lời.”
Nói xong, anh vòng qua đám phóng viên, bước về phía cổng tòa án.
Sau khi chặn các phóng viên một lúc, Triệu Trạch lập tức theo kịp bước chân của Cố Vũ Khiêm. Hôm nay họ đến tòa án có chút việc cần giải quyết, không ngờ lại bị truyền thông vây quanh.
“Ông chủ, nghe nói luật sư bào chữa vụ án được truyền thông quan tâm hôm nay là một nữ luật sư vừa tốt nghiệp thạc sĩ.” Triệu Trạch vừa đi vừa nói sau lưng Cố Vũ Khiêm.
Cố Vũ Khiêm liếc mắt nhìn anh ta: “Sao, cậu nghĩ tôi sẽ có hứng thú sao?”
Triệu Trạch mỉm cười hiền lành: “Dạo gần đây anh chẳng phải đang tìm kiếm trợ lý luật sư sao?”
“Cậu đúng là đã nhắc nhở tôi.” Anh thực sự đang tìm một trợ lý luật sư phù hợp, đặc biệt là người am hiểu về luật hình sự. Mà vụ án được xét xử hôm nay lại là một vụ án hình sự gây nhiều tranh cãi. Anh bỗng thấy hứng thú, Cố Vũ Khiêm thay đổi ý định: “Đi dự thính phiên tòa trước đã.”
“Vâng, ông chủ.”
Phiên tòa xét xử vụ án giết người của Trương Hàng bắt đầu lúc chín giờ sáng. Vì đây là phiên tòa công khai, khi Cố Vũ Khiêm đến khu vực dành cho người dự thính, phiên tòa đã bắt đầu được hơn mười phút.
Số lượng người dự thính trong vụ án này không ít, khu vực dự thính đã lấp đầy đến 90% chỗ ngồi. Cố Vũ Khiêm tìm một chỗ ở hàng cuối và ngồi xuống, ánh mắt hướng về phía ghế luật sư bào chữa.
Luật sư bào chữa cho bị cáo là một nữ luật sư trẻ. Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng, tổng thể ngoại hình không quá nổi bật nhưng ngũ quan rất dễ nhìn. Lúc này, cô đang chăm chú lắng nghe công tố viên phát biểu với vẻ mặt nghiêm túc, trên người toát ra khí chất bất khả xâm phạm.
Cố Vũ Khiêm còn chú ý đến một cử chỉ nhỏ của cô: cổ tay trái cô đeo một chuỗi hạt và tay phải cô đang từ tốn xoa xoa chuỗi hạt đó.
Cố Vũ Khiêm lấy điện thoại ra, tìm kiếm những tin tức liên quan đến vụ án này và thấy tên của nữ luật sư bào chữa là Trĩ Ngôn.
Họ Trĩ, một họ khá hiếm.
***
Lời tác giả:
Mở truyện mới rồi, theo thông lệ cũ, mười chương đầu có bình luận sẽ có bao lì xì nhé ^_^
Truyện ngôn tình hiện đại tiếp theo 《Chiếm Đoạt Anh, Thầm Yêu Cô》 đang chờ các bạn thêm vào bộ sưu tập
Tóm tắt: Cô chiếm đoạt anh, anh thầm yêu cô.
Giới thiệu:
Khương Dự sự nghiệp thành công nhưng tình duyên lận đận.
Một ngày nọ, một thực tập sinh mới tên Lương Triết Thần đã thu hút sự chú ý của cô.
Anh chàng cao 1m88, da trắng đẹp trai, cộng thêm tính cách lạnh lùng, ánh mắt bảy phần lãnh đạm, ba phần dịu dàng.
DNA của Khương Dự đã rung động, đẹp trai quá, muốn chiếm lấy quá đi.
Chỉ tiếc là anh nhỏ tuổi hơn cô, lại còn là cấp dưới của cô.
Điều quan trọng nhất là cô nhát gan!
Lương Triết Thần vào làm thực tập tại một công ty công nghệ vào học kỳ cuối năm thứ tư đại học.
Sếp nữ của anh rất giỏi chuyên môn, nhưng trong cuộc sống lại vô cùng thiếu tin cậy.
Đi ra ngoài tham quan học hỏi cùng cô, cô mất nửa ngày vẫn không tìm thấy đường.
Tửu lượng của cô cực kỳ tệ, chỉ một ly rượu trắng mà đã ôm lấy anh rồi gọi chồng.
Anh đỏ mặt, cẩn thận hôn cô một cái.
Nhưng trớ trêu thay, sáng hôm sau tỉnh dậy cô lại tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Một ngày nọ, trong văn phòng, cô chỉ vào một tiểu thịt tươi nổi tiếng nào đó và gọi chồng.
Anh suýt nữa nghiến nát răng!
Người phụ nữ này sao lại nông cạn như vậy!
Khương Dự vì bị bố mẹ giục cưới, sau một trận cãi vã đã uống chút rượu, kéo tay Lương Triết Thần than thở.
Lương Triết Thần nói: “Khương Dự, đừng miễn cưỡng bản thân chấp nhận người đàn ông mà em không thích.”
“Vậy sau này em có phải sống cô độc đến già không?”
“Vẫn còn có anh.”
“Anh cũng muốn sống cô độc đến già sao?”
“Là ở bên em đến già, có được không?”
Khương Dự cười: “Em lớn hơn anh nhiều.”
Vẻ mặt Lương Triết Thần trở nên khó coi: “Vậy lúc ôm anh gọi chồng thì sao em không nói câu đó?”