Sau khi phiên tòa kết thúc, Trĩ Ngôn xách cặp tài liệu rời đi. Hôm nay, có một luật sư thực tập tên là Lâm Dương đi cùng cô.
Lâm Dương kéo vali, lẽo đẽo theo sau Trĩ Ngôn: “Chị Ngôn, chị ngầu quá, em không thể tin nổi đây là lần đầu tiên chị ra tòa.”
“Chị vốn dĩ không phải lần đầu ra tòa.”
“Em nói sai rồi, là lần đầu tiên chị ra tòa sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, hi hi.” Lâm Dương nói: “Tuy phí dịch vụ của vụ án này không nhiều nhưng đánh trận này quá đã, còn cứu được một người bị oan. Chuyện này nhất định phải được ghi vào sử sách mới được.”
Trĩ Ngôn lắng nghe Lâm Dương luyên thuyên, rồi cùng đến cổng tòa án. Một đám đông phóng viên đã ùa tới. Họ đã nhận được tin tức rằng vụ án đã có một bước ngoặt lớn tại tòa.
Mặc dù chưa có phán quyết tại chỗ nhưng tình hình hiện tại rất có lợi cho Trương Hàng, rất có thể anh ta sẽ được tuyên trắng án.
Các phóng viên vây quanh Trĩ Ngôn và hỏi: “Luật sư Trĩ, cô nghĩ khả năng vụ án của Trương Hàng được tuyên trắng án là bao nhiêu?”
Trĩ Ngôn nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Phán quyết là công việc của tòa án, mọi người hãy kiên nhẫn chờ kết quả tuyên án của tòa.”
Một người khác hỏi: “Luật sư Trĩ, tại sao cô lại tin rằng Trương Hàng bị oan? Xin hỏi trước khi nhận vụ án này, cô đã làm thế nào để xác định rằng anh ta đã hành động vì chính nghĩa?”
“Khi nhận vụ án, tôi không chắc chắn lắm. Nhưng bất kỳ vụ án nào cũng đều được phán định bị cáo có tội hay không bằng chứng cứ. Tôi chỉ tin vào bằng chứng. Sau khi xem xét bằng chứng, tôi mới quyết định bào chữa vô tội cho thân chủ của mình.”
“Về vụ án này, cô có điều gì muốn nói không?”
Trĩ Ngôn đáp: “Tôi tin vào pháp luật và cũng tin vào công lý. Tôi hy vọng những người hành động vì chính nghĩa sẽ được khen thưởng và xã hội công nhận, chứ không phải để họ cảm thấy nản lòng.”
Sau khi trả lời phỏng vấn xong, Trĩ Ngôn đi về phía bãi đậu xe.
“Chào cô Trĩ.” Một giọng nam dễ nghe vang lên.
Trĩ Ngôn quay sang bên phải và hơi sững sờ, rất ngạc nhiên.
Người vừa gọi cô chính là Cố Vũ Khiêm, người được mệnh danh là luật sư vàng của Nam Thành. Anh mặc một bộ vest kiểu Pháp được cắt may tinh tế, tôn lên vóc dáng cao ráo như một tác phẩm nghệ thuật. Ngũ quan anh thanh tú, làn da thậm chí còn đẹp hơn cả da của đa số phụ nữ.
Đây không phải là lần đầu Trĩ Ngôn gặp anh. Cô từng đến dự thính vài phiên tòa mà anh bào chữa. Ở hàng ghế dự thính nhìn từ xa, cô đã vô cùng khâm phục khả năng ứng biến của anh tại tòa.
Đây là lần đầu tiên họ trò chuyện gần như vậy.
Anh lại biết tên cô?
Điều này làm cô vô cùng bất ngờ.
Trĩ Ngôn hỏi: “Luật sư Cố vừa chào tôi sao?”
Cố Vũ Khiêm bước tới trước mặt Trĩ Ngôn: “Đúng vậy. Cô Trĩ biết họ của tôi, xem ra tôi không cần phải giới thiệu nhiều nữa.”
Trĩ Ngôn mỉm cười nhẹ: “Luật sư Cố nổi tiếng khắp nơi, tôi đã nghe danh từ lâu.”
“Vậy không biết cô Trĩ có thể nể mặt, đi uống cà phê cùng tôi không?”
Trĩ Ngôn có chút bất ngờ, không thể nghĩ ra lý do Cố Vũ Khiêm mời cô uống cà phê là gì. Cô thăm dò hỏi: “Luật sư Cố tìm tôi uống cà phê chắc phải có lý do chứ nhỉ?”
“Vừa rồi tôi đã dự thính phiên tòa của cô Trĩ và thấy rất tuyệt vời. Tôi cỉ là muốn làm quen với cô thôi.”
Luật sư nổi tiếng nhất Nam Thành muốn làm quen với mình, Trĩ Ngôn đương nhiên không dại dột mà từ chối: “Đó là vinh dự của tôi. Luật sư Cố muốn đến quán cà phê nào?”
“Gần đây có một quán khá ổn.”
“Được.”
Cố Vũ Khiêm liếc nhìn Lâm Dương bên cạnh Trĩ Ngôn, ánh mắt như đang nói với Lâm Dương rằng anh có chuyện riêng muốn nói với Trĩ Ngôn, người ngoài không tiện nghe.
Nhưng Lâm Dương lại không hề hiểu ý, trong lòng còn đang vui sướng, nghĩ rằng được đi uống cà phê cùng luật sư nổi tiếng nhất Nam Thành thì quả là may mắn.
Trĩ Ngôn nói với Lâm Dương bên cạnh: “Tiểu Dương, cậu về trước đi, lát nữa chị tự về.”
Trái tim vui sướng của Lâm Dương nguội lạnh, cậu ấy xoa mũi: “Vâng, chị Ngôn.”
Trĩ Ngôn đi theo Cố Vũ Khiêm đến một quán cà phê gần tòa án, cả hai gọi cà phê.
Trĩ Ngôn ngồi đối diện Cố Vũ Khiêm, đối phương thật sự quá đẹp trai, rất dễ nhìn. Chẳng trách Tạ Uyển cứ cách dăm ba bữa lại mê mẩn anh trước mặt cô.
Chắc chắn ở công ty luật Chân Minh, anh còn có rất nhiều fan nữ nhỏ tuổi giống như Tạ Uyển.
Trĩ Ngôn đã từng nghe anh bào chữa trong ba phiên tòa. Lời nói và hành động của anh đều được mọi người khen ngợi là lịch thiệp. Dù bị cáo và nhân chứng ở tòa có xúc động đến đâu, anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên đưa ra lời bào chữa một cách nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén, không để cho luật sư đối phương hay công tố viên có cơ hội phản đối.
Điểm này, Trĩ Ngôn cảm thấy mình còn phải học hỏi rất nhiều.
“Nghe nói đây là vụ án hình sự đầu tiên cô Trĩ nhận.” Cố Vũ Khiêm mở lời.
Trước mặt Cố Vũ Khiêm, Trĩ Ngôn không cần phải che giấu: “Đúng vậy.”
“Lối lập luận và tư duy rất rõ ràng, biết cách tận dụng tối đa bằng chứng trong tay để khiến công tố viên phải tâm phục khẩu phục. Một số luật sư hình sự đã hành nghề nhiều năm chưa chắc đã đạt được trạng thái như cô Trĩ ngày hôm nay.”
Trĩ Ngôn rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ra tòa sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, không ngờ lại được Cố Vũ Khiêm, người được gọi là luật sư vàng, khen ngợi. Cô khiêm tốn nói: “Anh quá khen rồi.”
“Tôi không bao giờ khen một người vượt quá khả năng của họ.” Khóe môi Cố Vũ Khiêm hơi cong lên: “Đây là đánh giá cá nhân tôi cho rằng hợp lý về cô.”
Trĩ Ngôn mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Sau khi cà phê được mang lên, cô cầm thìa khuấy đều trong cốc. Cô bắt đầu đoán lý do thật sự Cố Vũ Khiêm mời cô uống cà phê. Anh chủ yếu nhận các vụ án dân sự có giá trị hàng chục triệu đô la và các vụ án hình sự với phí luật sư lên tới bảy chữ số. Vụ án hôm nay anh hoàn toàn không có hứng thú, dù sao thì mẹ của Trương Hàng cũng không thể trả được nhiều phí luật sư. Vậy anh đến dự thính phiên tòa hôm nay là vì điều gì?
Hơn nữa, anh còn không tiếc lời khen ngợi cô.
Cô thực sự không thể đoán ra mục đích của Cố Vũ Khiêm.
Trĩ Ngôn thăm dò hỏi: “Tôi nghĩ luật sư Cố đặc biệt mời tôi uống cà phê, chắc không chỉ đơn giản là muốn làm quen thôi đâu nhỉ.”
Cố Vũ Khiêm nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc xuống và nói: “Thật ra, không giấu gì cô Trĩ, gần đây tôi đang tìm kiếm một trợ lý luật sư có thể giúp tôi san sẻ công việc. Và tôi thấy cô Trĩ rất phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Nghe thấy mục đích này, Trĩ Ngôn rất bất ngờ: “Tôi rất vui khi được luật sư Cố công nhận. Tuy nhiên, hiện tại tôi chưa có ý định chuyển việc.”
Lời từ chối dứt khoát không chút do dự.
Cố Vũ Khiêm không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy. Suy cho cùng, trong từ điển của anh, "từ chối" vốn dĩ là điều anh dành cho người khác, chứ không phải người khác dành cho anh. Anh vẫn giữ nụ cười: “Cô Trĩ có thể suy nghĩ kỹ. Các vụ án tôi nhận đều có phí luật sư không dưới bảy chữ số. Nếu cô Trĩ sẵn sàng gia nhập đội của tôi, thu nhập có thể cao hơn bây giờ gấp mấy lần.”
“Cảm ơn ý tốt của luật sư Cố, nhưng tôi thực sự không có ý định chuyển việc trong thời gian tới.”
“Không sao cả.” Cố Vũ Khiêm nói: “Một luật sư xuất sắc như cô Trĩ, bất cứ lúc nào đến thì tôi đều hoan nghênh.”
Cố Vũ Khiêm lấy từ túi áo vest ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô: “Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Trĩ Ngôn vươn tay nhận lấy danh thiếp, vô tình nhìn thấy bàn tay thon dài, trắng trẻo của anh. Ngay cả bàn tay anh cũng đẹp đến vậy. Nếu cô chưa có bạn trai, có lẽ cô cũng sẽ trở thành một trong những fan hâm mộ của anh giống như Tạ Uyển.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, không ngờ Cố Vũ Khiêm lại mở ra một chủ đề khác: “Cô Trĩ có hứng thú trò chuyện với tôi về vụ án vừa rồi không?”
“Anh muốn nói về khía cạnh nào?”
Cố Vũ Khiêm nói: “Trước phiên sơ thẩm, cảnh sát và viện kiểm sát đã có đầy đủ chuỗi bằng chứng về vụ án này. Vậy làm thế nào cô tìm được bước đột phá?”
Vụ án hôm nay được xét xử công khai và đã thu hút sự quan tâm lớn của xã hội, nên việc thảo luận về quá trình làm việc với đồng nghiệp không vi phạm đạo đức nghề nghiệp của luật sư.
Trĩ Ngôn nói thật: “Cũng có thể coi là may mắn. Khi tôi đến nhà Hứa Mỹ Đình để tìm hiểu tình hình, mẹ chồng cô ấy nói rằng hôm đó cả nhà họ đều đi dự tiệc ở nhà họ hàng. Nhưng tôi phát hiện ra họ có lắp camera ở nhà. Mặc dù không hướng thẳng vào nhà Ngô Thắng, nhưng loại camera này có thể sử dụng ứng dụng trên điện thoại để trò chuyện trực tuyến và có thể xem lại bất cứ lúc nào. Tôi đã liều thử vận may và liên hệ với Hứa Mỹ Đình.”
“Vậy tức là, bằng chứng mới được trình ra trong phiên phúc thẩm hôm nay là do đích thân cô tìm được?”
“Đúng là đã phải chạy đến không ít nơi. Vì vụ án của Trương Hàng, trọng tâm điều tra của cục công an đều tập trung vào thù oán cá nhân giữa anh ta và Ngô Thắng, nên đương nhiên họ chỉ tìm những bằng chứng thiên về việc anh ta trả thù giết người, mà bỏ qua việc tìm bằng chứng xem anh ta có phải là hành động vì chính nghĩa không. Tôi muốn chứng minh anh ta vô tội, thì phải tìm được bằng chứng về khía cạnh này.”
Cố Vũ Khiêm nhìn cô: “Nếu những bằng chứng cô tìm được lại chứng minh Trương Hàng là trả thù giết người thì sao?”
Trĩ Ngôn đáp: “Khi đó tôi sẽ khuyên Trương Hàng chấp nhận phán quyết, cải tạo tốt trong tù và cố gắng để được giảm án.”
“Vậy nếu cô tin chắc anh ta hành động vì chính nghĩa, nhưng lại không thể tìm được bằng chứng thuyết phục, cô sẽ xử lý thế nào?”
Trĩ Ngôn suy nghĩ kỹ: “Dù rất tiếc nuối nhưng tôi đành phải chấp nhận. Tôi chỉ là một luật sư, tôi chỉ có trách nhiệm cố gắng hết sức để giành được quyền lợi chính đáng cho thân chủ của mình, nhưng tôi không phải là thánh nhân, không thể cứu giúp tất cả mọi người.”
Cố Vũ Khiêm nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt anh thấp thoáng nụ cười dường như rất hài lòng với câu trả lời của Trĩ Ngôn: “Cô sẽ trở thành một luật sư rất xuất sắc.”
Chỉ là anh có chút tiếc nuối, không ngờ cô lại từ chối lời mời làm việc của anh một cách dứt khoát như vậy.
Rốt cuộc là vì sao? Anh có chút tò mò.
“Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Cố Vũ Khiêm dừng lại trên cổ tay trái của cô. Mặc dù cô mặc áo khoác vest dài tay, nhưng vẫn không che được chuỗi hạt Phật trên tay. Phụ nữ hiện đại rất ít khi đeo chuỗi hạt Phật trên tay, vì nó không hợp với trang phục, trừ khi có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
“Cô Trĩ là người theo đạo Phật sao?”
Trĩ Ngôn vô thức sờ vào chuỗi hạt trên tay; “Nói thế nào nhỉ, tin Phật và thích một số quan điểm trong Phật học thực ra là hai chuyện khác nhau.”
Cố Vũ Khiêm khẽ cười: “Cô Trĩ thật thú vị.”