Vệ Dung ngơ ngác, nhưng thấy mồ hôi trên mặt tiên sinh sắp nhỏ xuống, cũng không dám nghĩ nhiều, cổ họng vì lâu không uống nước có chút khàn, lên tiếng nói "Mạo phạm tiên sinh."
Sau đó lau mồ hôi trên trán và cằm cho Ngu Oánh, không dám quá mạo phạm, chỉ lau qua loa.
Lau xong, hắn cất khăn đi chứ không trả lại cho Ngũ đương gia, sợ người này là kẻ xấu xa, giữ lại khăn để ngày đêm tưởng nhớ.
Cất khăn xong, hắn lại vội vàng tiếp tục cứu chữa cho thương binh.
Trong hòm thuốc có sẵn chỉ khâu và thuốc cầm máu, ngoài ra, người của Mục Vân trại cũng mang đến thuốc trị thương trước đây của họ và những dược liệu đã bỏ lại.
Ngũ đương gia thấy cậu nhóc Vệ Dung cất khăn đi, âm thầm lườm hắn một cái, nhưng không lên tiếng đòi lại, để tránh gây khó chịu.
"Ngu nương tử ngươi xem, ngươi đã vào thành gần hai canh giờ rồi, trời cũng sắp tối rồi, mà phu quân của ngươi cũng không đến thăm ngươi một lần, có thể thấy ngươi trong lòng hắn cũng chỉ bình thường thôi. Ngươi đối với hắn một lòng một dạ như vậy, có đáng không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT