Phương Thanh Y trước nay vẫn cho rằng, dùng thân thể để hấp dẫn người khác là cách câu dẫn thấp kém nhất.
Bị nhan sắc hay thân thể quyến rũ mà mê hoặc, chẳng qua cũng là hành vi ngu muội.
Nhưng cô không ngờ, cái hành vi ngu muội ấy lại xảy ra trên chính người mình.
Trong bầu không khí tĩnh lặng.
Điều khiến người ta dao động không phải là thời gian trôi qua, mà là những giọt nước đọng lại trên tóc mái Dung Ngật. Phương Thanh Y nhìn rõ ràng, một giọt nước trượt dọc sống mũi cao thẳng của anh, lướt qua khóe môi khẽ mím, chảy xuống đường nét cằm gầy gò, lan xuống theo rãnh bụng, thấm vào lớp vải sẫm màu, khiến màu sắc càng thêm sâu thẳm.
Dung Ngật là một mâu thuẫn sống
Khoác lên quần áo liền toát ra sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, không dám lại gần.
Nhưng khi cởi bỏ chúng lại mang theo sức quyến rũ khiến người ta si mê không dứt.
Trong không khí phảng phất một mùi hương.
Là đàn hương nhạt nhòa.
Đàn hương vốn giúp người an thần.
Nhưng với Phương Thanh Y, nó lại giống như luồng điện chạy khắp cơ thể, khiến tim cô rối loạn, tâm trí hỗn loạn.
Ánh mắt cô dừng trên người Dung Ngật.
Khó mà dời đi.
“Còn định nhìn bao lâu nữa?” Dung Ngật bước lên một bước, bóng dáng đen thẫm rung động, mang đến sự va chạm mạnh mẽ về thị giác. Anh không hề có lấy nửa phần xấu hổ vì bị nhìn, ngược lại lời nói sắc bén, như quân lệnh: “Tránh né sao? Nửa đêm còn mở cửa phòng tôi, đây chính là thứ em gọi là tránh né à? Phóng viên Phương.”
“……”
“……”
“Xin lỗi.” Phương Thanh Y nén cảm xúc, thoáng mím môi, “Chắc là hiểu lầm thôi, lát nữa tôi sẽ giải thích với anh.”
Lời vừa dứt, cô lui người rời khỏi phòng.
Cửa phòng mở ra, rồi đóng lại.
Cùng khép lại, còn có cả Dung Ngật ở phía sau.
Phương Thanh Y nhắm chặt mắt, nhưng ký ức vẫn chẳng thể khóa chặt.
Trong đầu cô tràn ngập toàn bộ những hình ảnh vừa rồi. Chính bởi lớp vải mỏng manh che đi phần quan trọng kia, hình ảnh lại càng có sự cấm dục, mang theo một thứ gợi cảm kìm nén đầy tính bạo liệt, không hề thấp kém.
Cửa thang máy mở ra.
Vang lên một tiếng “Đinh ”.
Phương Thanh Y hít sâu một hơi, ép những thứ không nên xuất hiện trong đầu trôi qua.
Cô kéo vali hành lý, bước chân vội vàng, đi vào sảnh lớn khách sạn làm thủ tục check-in ở quầy lễ tân.
Chưa đến năm phút sau, lễ tân lại gặp Phương Thanh Y, khóe môi treo nụ cười nhã nhặn: “Chào cô, xin hỏi có cần hỗ trợ gì không ạ?”
Phương Thanh Y đặt thẻ phòng lên: “Cô đưa nhầm thẻ phòng rồi.”
Lễ tân sững sờ: “Thật vậy sao?”
Phương Thanh Y: “Đúng vậy, cô tra lại đi.”
Lễ tân chần chừ vài giây, nhớ lại lời Phương Thanh Y vừa nói, liền nghĩ đến việc trước đó phòng này vốn được đặt dưới tên của Dung Ngật. Vì vậy, lễ tân đương nhiên cho rằng người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, gần như có thể so sánh với minh tinh chính là bạn gái của Dung Ngật.
Lễ tân dò hỏi: “Cô không phải là bạn gái của Dung tổng sao?”
Phương Thanh Y bật cười: “Tôi nhìn giống bạn gái của Dung tổng đến thế à?”
Lễ tân gật đầu.
Phương Thanh Y cuối cùng cũng hiểu ra, lễ tân nhầm lẫn coi cô là bạn gái của Dung Ngật nên mới đưa thẻ phòng của Dung Ngật cho cô.
Phương Thanh Y nói: “Tôi tên là Phương Thanh Y, cô tra xem có đặt phòng không.”
Lễ tân tra trên máy tính: “…… Cô Phương, bên này không tìm thấy đặt phòng của cô.”
Phương Thanh Y trầm mặc: “Chờ một chút.”
Cô đi sang một bên, mở điện thoại, không cần nhìn danh thiếp, trực tiếp bấm mười một con số trên đó.
Chuông điện thoại vang lên ba giây.
Giọng nói của Dung Ngật truyền đến. “Ai đó?”
Phương Thanh Y: “Là tôi.”
Dung Ngật: “Cô là ai?”
Âm thanh lạnh lẽo, lại thiếu kiên nhẫn.
“Tôi là Phương Thanh Y.” Phương Thanh Y bất đắc dĩ đến cực điểm, anh thật sự đem chuyện giữ khoảng cách thực hiện đến cùng.
“ Dung tổng, bên lễ tân không tra thấy hồ sơ đặt phòng của tôi, tôi muốn hỏi anh có đặt giúp tôi chưa? Nếu chưa thì tôi sẽ tự thuê một phòng.”
Phòng khách của phòng tổng thống là cửa sổ kính lớn.
Dung Ngật đứng trước cửa sổ, tầm mắt nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa của trung tâm thành phố, nhưng đáy mắt lại là một mảnh tối tăm.
Anh lùi một bước, cô liền lùi mười bước.
Lần đầu tiên anh ý thức được, tiếng “Dung tổng” kia chói tai đến nhường nào.
Dung Ngật siết chặt điện thoại, gân xanh nổi lên, xương ngón tay trắng bệch vì không còn chút máu.
Rất lâu anh không nói gì.
Dung Ngật nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng thở dài.
“Dung Ngật, anh có đang nghe tôi nói không?”
Dung Ngật mím chặt môi, chợt buông ra.
Dung tổng lạnh lẽo u ám.
Dung Ngật ôn hòa thuyết phục.
“Hai phút.” Dung Ngật nói.
“Cái gì?”
Dung Ngật cầm áo thun trên sofa, mặc lên người:
“Đợi tôi đến.”
Gần nửa đêm, sảnh lớn khách sạn vắng vẻ, yên tĩnh.
Nhân viên trực đã buồn ngủ díp mắt, chỉ còn chiếc đèn chùm pha lê trên trần còn sáng rõ.
Phương Thanh Y đứng yên một bên.
Cô không đếm thời gian, nhưng điện thoại vừa ngắt không bao lâu liền thấy Dung Ngật xuất hiện.
Có thể chỉ một phút, cũng có thể đúng như anh nói là hai phút. Từ trước đến nay, khái niệm thời gian của anh luôn rất chuẩn xác.
Khác hẳn lần trước gặp mặt.
Dung Ngật vẫn mặc cả cây đen: áo thun đen, quần thể thao đen. Mái tóc nửa ướt xõa xuống, che đi hàng mày đen thẫm. Anh cao gầy, mang theo khí chất vừa trầm lặng, vừa nổi bật của một thiếu niên.
Trong khoảnh khắc đó.
Phương Thanh Y gần như nghĩ rằng, Dung Ngật vẫn là chàng thiếu niên nghe lời cô năm ấy.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua.
Dung Ngật bước đến trước mặt cô, hàng mi cụp xuống, bóng tối bao phủ cả người cô.
Toàn thân Phương Thanh Y bị bóng anh che lấp, đến cả ánh sáng cũng không tìm được chỗ dừng trên người cô. Không khí theo bước chân anh đến gần mà tràn ngập hơi thở, mạnh mẽ chiếm lấy không gian của cô.
Phương Thanh Y: “Anh……”
Dung Ngật: “Làm thủ tục đi.”
Phương Thanh Y: “…… Ừ.”
Dung Ngật lướt qua cô, đi đến quầy lễ tân.
Lễ tân vừa thấy Dung Ngật, cơn buồn ngủ biến mất, cả người phấn chấn: “Dung tổng!”
Dung Ngật lạnh nhạt: “Lấy tên Chu Hành Tung đặt phòng, tra xem.”
Tiếng bàn phím gõ vang lên, chuột di chuyển, máy tính chạy.
Lễ tân: “Có rồi.” Cô ta nhìn về phía Phương Thanh Y: “Phiền cô đưa giấy tờ tùy thân.”
Phương Thanh Y lấy chứng minh nhân dân đưa ra.
Chưa đến hai phút, cô đã cầm được thẻ phòng.
Phương Thanh Y chú ý, phòng cô ở và phòng của Dung Ngật chỉ cách nhau một bức tường.
Hai người dừng lại trước cửa phòng của mình.
Dung Ngật: “Vào phòng, việc đầu tiên là nhớ khóa kỹ chốt an toàn.”
Phương Thanh Y: “……”
Sao cô lại cảm thấy lời này không giống nhắc nhở cho cô?
Dung Ngật quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn cô:
“Phương phóng viên, giữa nam nữ phải có khoảng cách. Mong em tự trọng, cũng mong em giữ kín những chuyện vừa xảy ra, tôi ghét nhất là tai tiếng.”
“……”
Thì ra là nhắc nhở cho chính anh.
Nói xong, Dung Ngật quẹt thẻ vào phòng.
Phương Thanh Y mệt mỏi xoa mi tâm.
Vào phòng, cô bỗng nhiên bật cười.
Vì câu nói kia: “Nam nữ có khác biệt.”
Nếu anh thật sự hiểu “nam nữ có khác biệt” thì đã chẳng làm ra chuyện đó.
Mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn thay đổi, cũng là từ sự kiện kia.
Trước đó, họ vẫn duy trì một khoảng cách mập mờ, vừa mơ hồ, vừa trong sáng.
Bất ngờ, ngòi nổ bùng cháy
Nhà của Dung Ngật và nhà của Phương Thanh Y, giống như hai căn phòng khách sạn này, chỉ cách nhau một bức tường.
Dung Ngật từng chứng kiến những người theo đuổi Phương Thanh Y, chẳng hề che giấu tình cảm nóng bỏng dành cho cô.
Phương Thanh Y cũng từng thấy những cô gái yêu thích Dung Ngật, tình cảm còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Ở bên nhau quá lâu, cách họ xử lý quan hệ khác phái cũng không khác nhau mấy. Lạnh nhạt đáp lại, tuyệt tình nói rõ rằng giữa họ sẽ không có khả năng phát triển.
Dung Ngật ghét xã giao, có thể liên tục hai tháng không bước ra khỏi cửa.
Phương Thanh Y không hẳn ghét, chỉ là cô thích hưởng thụ sự tự do ở nhà. Nhưng người nhà hết lần này đến lần khác thúc giục, khuyên nhủ không được, cuối cùng chuyển sang trách móc nặng lời, ép cô phải gặp mặt thiếu gia nhà danh giá.
Phương Thanh Y nghe điện thoại trên ban công phòng khách.
Đầu dây bên kia chất vấn lạnh lùng, xuyên qua cánh cửa ban công.
Dung Ngật nghe thấy không phải tiếng bất đắc dĩ đồng ý của cô, mà là tiếng cửa kính ban công đột ngột vỡ vụn, mảnh thủy tinh văng tung tóe, máu loang khắp người anh, chảy xuống thành tiếng ròng ròng trong đêm.
“Chiều nay em về.” Phương Thanh Y vừa đổi giày ở huyền quan vừa nói.
Sáng sớm giữa hè.
Xa xa là bầu trời u ám, không khí ngột ngạt, oi bức.
Phảng phất như sắp có một trận mưa lớn đổ xuống bất cứ lúc nào.
Dung Ngật dựa vào tường, trong ánh sáng nhập nhoạng, không rõ gương mặt anh mang cảm xúc gì.
Giọng anh rõ ràng: “Biết rồi.”
Phương Thanh Y rời đi.
Gần bảy tiếng đồng hồ, anh cứ nhìn chằm chằm cánh cửa huyền quan, không nhúc nhích.
Đến khi nghe tiếng động cơ xe ngoài biệt thự, anh mới có phản ứng.
Dung Ngật đi ra sân, mặt không biểu cảm nhìn thấy Phương Thanh Y bước xuống từ xe của một người đàn ông.
Trong mắt người đàn ông ấy, tình yêu sáng rực như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây: “Lần sau gặp nhé?”
Ngay sau đó, đúng như dự liệu, Phương Thanh Y lạnh lùng từ chối, tuyên án một mối quan hệ chưa kịp bắt đầu đã chết yểu.
Chỉ là, cô mỉm cười khi từ chối.
Dung Ngật đứng trong góc tối, nội tâm âm u không ngừng lan rộng. Cảm xúc bị chôn sâu trong hầm ngầm, hoàn toàn mục nát.
Anh xoay người trở về phòng.
Buổi tối, Phương Thanh Y lên lầu gọi ang ăn cơm.
Mỗi căn phòng đều ẩn giấu một bí mật. Phương Thanh Y và Dung Ngật chưa từng bước vào thế giới riêng của nhau. Cho dù đã từng nồng nhiệt hôn trong phòng khách, khi tình cảm dâng trào, hơi thở nóng bỏng hòa quyện, trong ánh mắt lẫn nhau vẫn lộ rõ sự chiếm hữu trần trụi.
Thứ họ muốn chiếm hữu không chỉ là độ ấm nơi khóe môi.
Mà còn là khát khao nóng bỏng, ướt át.
Nhưng cuối cùng, họ vẫn dừng lại.
Chỉ được thân mật nửa tiếng, đó là giao ước của cả hai.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, quan niệm về thời gian của Dung Ngật khiến anh không thể tiếp tục.
Hoặc cũng có thể… là anh luôn nghe theo lời cô.
Phương Thanh Y lúc ấy đắm chìm trong những nụ hôn, cố chấp với những nụ hôn. Khi cô muốn hôn, Dung Ngật sẽ hôn cô. Không hỏi nguyên do, bất kể lúc nào, ở đâu, Dung Ngật trước nay vẫn là cô nói gì thì chính là như thế.
Thế nên, Phương Thanh Y dường như đã quên, Dung Ngật cũng là một người đàn ông đầy huyết khí.
Cửa phòng Dung Ngật không khóa. Phương Thanh Y gõ nhẹ, cánh cửa liền mở ra.
Rèm cửa khép chặt, ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình máy tính, nhàn nhạt, mơ hồ. Phương Thanh Y vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy nội dung trên màn hình. Ý thức được bản thân vô tình chạm phải một bí mật vừa thẹn thùng vừa tầm thường của anh, cô ngỡ rằng anh sẽ dừng lại.
Nhưng không.
Thước phim kia vẫn tiếp tục chạy.
Bàn tay Dung Ngật khẽ động giữa khoảng không mịt mù bụi.
Ánh mắt anh nhìn co, dịu dàng như một sợi bông, lướt nhẹ qua hàng mi cô, khiến cô không sao dời nổi tầm mắt.
Mà tiếng thở khàn khàn, giống như bông vải ngấm nước, nặng nề đến mức ép cô không thở nổi.
Bên ngoài trời đổ mưa. Từng hạt mưa nặng hạt gõ lên cửa kính.
Phương Thanh Y như đứng giữa cánh đồng vắng, bị mưa xối ướt. Tai, mắt, mũi, miệng như đều bị nhấn chìm trong làn mưa. Toàn thân cô ướt đẫm, lạc lõng mà đứng giữa màn mưa nặng nề, không tìm thấy chính mình.
Là giọng nói của Dung Ngật kéo cô trở lại: “Vừa rồi, anh vừa nghĩ đến em… vừa tự giải quyết.”
Khoảnh khắc mong manh giữa nguy hiểm ấy, khoảng cách nam nữ vốn còn ngăn cách, vì một câu nói này… hoàn toàn tan biến.
Giữa Dung Ngật và Phương Thanh Y, tấm vách ngăn của giới tính bị xé rách.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: u tối, lạnh lùng, biến thái, bệnh kiều.