Xuân về muộn.
Nam Thành vào tháng năm, không khí lại không còn ẩm ướt như những năm khác. Cả thành phố phảng phất như bị bao trùm trong một đêm xuân, gió lạnh ẩm ướt hòa lẫn tiếng mưa tí tách gõ lên cửa sổ thủy tinh. Tiếng mưa rơi lộp bộp vang vọng, hòa quyện cùng âm thanh gõ bàn phím hết lần này đến lần khác ở trong nhà.
Ánh đèn đặt dưới đất hắt lên, chiếu rọi trên bàn phím là một đôi tay. Không tô vẽ, không trang trí, móng tay trắng hồng tự nhiên, giống như ánh trăng non bị mây đen nuốt mất một nửa. Sạch sẽ, non mềm như cành đào non mơn mởn bị nhuộm hương xuân.
Âm thanh bàn phím vang lên loạn nhịp.
Rồi bất chợt dừng lại.
Phương Thanh Y dừng mắt ở màn hình vi tính, khóe mắt thoáng nhìn xuống góc phải. Kim phút vừa khéo nhảy thêm một con số.
Không hơn một phút, cũng không kém một phút.
Rạng sáng bốn giờ.
Trên màn hình, bản thảo còn chưa biên tập xong. Toàn thân Phương Thanh Y không có sức ngả người ra sau, sống lưng dựa vào ghế. Ngồi yên lặng một lát, cô chợt nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ lẫn trong tiếng mưa ngoài kia.
Phản ứng lại một lát, cô mới sực nhớ hôm nay đã sang một ngày mới.
So với kế hoạch ban đầu, người kia đã trở về sớm hơn một ngày.
Còn chưa kịp đứng dậy, cửa phòng ngủ đã vang lên tiếng gõ.
Giọng người bạn thân Hướng Quỳ truyền tới: “Cậu vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa.”
Phương Thanh Y vừa đáp, vừa đi ra mở cửa.
“Xoạch”
Đèn trần sáng lên, bóng tối trong phòng khách được nhuộm bằng ánh sáng ấm áp.
Hai người cùng ngồi xuống sofa.
Hướng Quỳ nhìn cô: “Cậu là chưa ngủ, hay ngủ rồi giữa chừng tỉnh dậy?”
Nói rồi, Hướng Quỳ vươn tay rót nước, tiện mắt liếc sang. Phương Thanh Y ngồi dựa hờ trên ghế, đầu ngửa ra sau, đôi mắt nửa khép, không rõ vì mệt mỏi hay bị ánh đèn chói.
Quen biết bao năm, dù từng gặp không ít minh tinh xinh đẹp nhưng Hướng Quỳ vẫn phải thừa nhận: Phương Thanh Y là người đẹp nhất mà cô từng gặp.
Không chỉ đẹp đến mức khó quên, mà còn là vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm.
Lúc này đây, Phương Thanh Y không trang điểm, gương mặt trắng mịn thuần khiết, ngũ quan thanh lãnh trời sinh. Đường nét sườn mặt mềm mại, trên gương mặt phảng phất một nét cao ngạo, xa cách lạnh lùng.
“Chưa ngủ,” giọng cô trong trẻo, âm sắc như tiếng mưa ngoài cửa, mơ hồ lan tỏa, “Sao cậu lại về sớm hơn dự định?”
“Ngày mai có việc đột xuất… à không, chính xác phải nói là chiều nay.” Hướng Quỳ bất đắc dĩ nhún vai, thở dài: “Không còn cách nào, bọn tư bản là vậy đấy, một lòng muốn vắt kiệt sức lao động rẻ tiền của chúng ta.”
“Tiền lương của cậu gấp bảy lần tớ, chỗ nào gọi là rẻ?” Phương Thanh Y nhắc nhở.
Hướng Quỳ hiện đang làm việc tại văn phòng giám đốc tập đoàn Hoắc thị – tập đoàn lớn nhất Nam Thành. Văn phòng có tám trợ lý, mà mỗi người đều tốt nghiệp top 5 trường đại học danh tiếng thế giới, nói được ít nhất ba ngoại ngữ, lương thưởng mỗi năm tính bằng bảy con số.
Ngược lại, Phương Thanh Y chỉ là phóng viên ngoài hiện trường cho Đài truyền hình Nam Thành, lương bổng không thể nào sánh bằng.
“Phương Tiểu thư, công chúa Phương, nếu tớ là cậu thì đã thong dong ở nhà làm thiên kim tiểu thư rồi. Tớ đi làm là để nuôi cả nhà, còn cậu đi làm chỉ vì sở thích.” Hướng Quỳ cười trêu, “Cậu biết không, tớ không ăn không uống mười lăm năm cũng chưa chắc mua nổi căn hộ này của cậu đấy.”
Căn hộ hai người đang ở chính là do ba Phương Thanh Y mua cho cô ở trung tâm thành phố.
Hướng Quỳ vốn không phải người Nam Thành, nhưng nhà cô lại ở cạnh nhà bà ngoại của Phương Thanh Y. Hai người coi như lớn lên cùng nhau. Khi Hướng Quỳ đến Nam Thành công tác, bà ngoại Phương Thanh Y còn dặn cô chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Vì thế, để tiện cho Hướng Quỳ, Phương Thanh Y mời cô ấy về ở cùng, không phải lo chuyện thuê nhà.
Nghe vậy, khóe môi Phương Thanh Y khẽ cong, nở một nụ cười không rõ hàm ý.
Một hồi vòng vo, Hướng Quỳ lại trở lại vấn đề ban đầu: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
“Có kỳ sát hạch ở đài nên tớ chuẩn bị bản thảo một chút.”
“Đài truyền hình các cậu làm nhiều chuyện phiền phức thật, lâu lâu lại bày ra thi sát hạch. Sát hạch thì có ích gì? Chẳng lẽ chỉ vì thi không qua mà sa thải sao?”
“Không đến mức bị sa thải, nhưng sẽ cho nghỉ dài hạn để gọi là ‘xem xét’ lại.”
“Xem xét” thì nghe hay, nhưng thực chất chính là “đóng băng”.
Mà thường thường, kết cục của việc bị “đóng băng” là chính nhân viên tự viết đơn xin nghỉ. Đài truyền hình vốn không trực tiếp sa thải ai, cho dù năng lực kém đến đâu thì họ cũng có vô vàn cách để buộc người ta tự rời đi.
“Giống như tình yêu bạo lực ấy nhỉ?” Hướng Quỳ cười nhạt, “Ép buộc người ta phải chia tay.”
Phương Thanh Y thoáng ngẩn người, cảm thấy câu ví von này quả thật chuẩn xác, khẽ gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
Nhắc đến chuyện tình cảm, Hướng Quỳ tò mò: “Nói thật đi, cậu thích kiểu đàn ông thế nào?”
“Sao tự dưng lại nói đến chuyện này?”
“Dù sao cũng chưa buồn ngủ, nói chuyện phiếm thôi.”
Phương Thanh Y lười biếng: “Tớ buồn ngủ rồi, muốn chợp mắt một lát.”
“Cậu lại thế nữa.” Hướng Quỳ kéo tay cô, không cho rời đi, “Mỗi lần nhắc đến chuyện này cậu đều né tránh. Dáng vẻ này khiến tớ nghi ngờ cậu có một người đàn ông không thể quên trong lòng.”
Gần như theo bản năng.
Trong đầu Phương Thanh Y hiện lên một gương mặt.
Đã gần năm năm trôi qua, ký ức ấy lại trỗi dậy, ào ạt cuốn lấy lý trí cô.
Với anh, điều cô nhớ rõ nhất chính là làn da trắng gần như bệnh hoạn, cùng với đôi mắt trống rỗng, không vướng chút dục vọng thế tục nào. Vẻ ngoài ấy khiến ai nhìn vào cũng bất giác rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng.
Đôi môi mỏng, khi hôn xuống thì lạnh nhưng hơi thở lại nóng bỏng.
Mỗi lần nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, hơi thở nghẹn ngào nơi kẽ răng anh đều trầm thấp, kìm nén.
Càng nhẫn nhịn, càng kiềm chế, anh lại càng khiến cô tham luyến.
Cô từng khao khát được một lần nhìn thấy gương mặt anh khi mất kiểm soát.
Tiếng mưa ngoài kia bỗng nặng nề hơn.
Từng giọt đập vào cửa sổ như muốn phá vỡ mặt kính.
Phương Thanh Y bừng tỉnh, chớp mắt một cái, liền chạm phải ánh nhìn thăm dò của Hướng Quỳ.
“Thành thật khai báo đi,” Hướng Quỳ chậm rãi nói, “vừa rồi cậu có phải đang nghĩ đến một người đàn ông không?”
Chuyện năm năm trước, Phương Thanh Y vốn không muốn nhiều lời.
Nhưng trốn tránh hay nói sang chuyện khác cũng chẳng thoát được sự truy hỏi đến cùng của Hướng Quỳ. Nghĩ vậy, cô dứt khoát thản nhiên thừa nhận:“Xem như từng mập mờ một thời đi.”
“Cái gì?!” Hướng Quỳ kinh động kêu lên, “Cậu thế mà từng chơi trò mập mờ với đàn ông? Mau nói xem, rốt cuộc là người đàn ông thế nào!!!”
Phương Thanh Y buông một câu, lập tức dập tắt hứng thú bát quái đang bùng nổ của Hướng Quỳ: “24 tuổi, bằng tuổi với tổng giám đốc của cậu.”
Bất ngờ bị nhắc tới ba chữ “tổng giám đốc”, Hướng Quỳ lập tức cụt hứng, cả người xụ xuống.
Cô ấy u oán nói: “Có thể đừng nhắc tới sếp tớ không? Cậu biết rõ trên đời này người mà tớ chán ghét nhất chính là anh ta mà.”
Thực ra, Phương Thanh Y biết rất ít về vị sếp này của Hướng Quỳ.
Ngay cả tên anh ta là gì, cô cũng chẳng biết.
Nhưng cô biết, cứ mỗi lần tan làm về nhà, Hướng Quỳ đều phải mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ để oán trách, mắng chửi lãnh đạo trực tiếp của mình. Đại loại như: không hề có tính người, yêu cầu khắt khe quá đáng, tính tình thất thường, công việc như ác ma... thậm chí còn rủa thầm anh ta là “không có đời sống sinh lý”.
“Nếu cậu ghét sếp mình đến vậy, sao không tranh thủ ngủ bù sớm một chút, rồi chiều dậy sớm mà đi làm. Như thế chẳng phải tốt hơn sao?” Phương Thanh Y thuận miệng nói.
Thoáng chốc, tâm trạng hóng hớt của Hướng Quỳ bị xua tan.
Cô ấy liếc đồng hồ: “4 giờ rưỡi rồi. Chiều 2 giờ tớ phải đến công ty, không được, tớ phải đi ngủ ngay thôi. Nếu mà lỡ dậy muộn, biết đâu lại gặp cảnh đãi ngộ ‘phi nhân loại’ cũng nên.”
Phương Thanh Y dở khóc dở cười: “Thời nay là xã hội pháp trị rồi đấy.”
“Cậu không hiểu đâu.” Hướng Quỳ r*n rỉ: “Chỉ cần sếp tớ im lặng mà nhìn chằm chằm, ánh mắt anh ta giống như đang muốn xé người ta thành từng mảnh vậy. Tớ dám chắc, cái người mà cậu thích ấy, ngoài chuyện bằng tuổi sếp tớ ra, chẳng có điểm nào giống anh ta hết.”
Sau một tràng than thở, Hướng Quỳ uể oải về phòng ngủ bù.
Phương Thanh Y cũng quay về phòng mình.
Kỳ sát hạch ở đài truyền hình vốn thường xuyên diễn ra, mà thời gian thì hoàn toàn tùy vào tâm trạng lãnh đạo. Mỗi lần đến kỳ sát hạch, toàn bộ nhân viên trên dưới đều kêu than oán thán.
Cô trở lại ngồi trước máy tính, mở nhóm công việc ra xem, thấy mọi người đang thi nhau phàn nàn về cuộc sát hạch bất thình lình này, khóe môi bất giác khẽ cong. Cô mở lại tài liệu, tiếp tục viết nốt bản thảo còn dang dở.
Khi viết xong, cô nhìn đồng hồ: 5 giờ 10 phút.
Trong nhóm công việc, chủ đề thảo luận lại đổi sang chuyện khác. Một trong những đề tài nổi bật là: “Đài thiếu kinh phí, đang tìm nhà tài trợ mới.”
Tin nhắn cập nhật liên tục. Trong một khoảnh khắc, Phương Thanh Y thoáng nhìn thấy hai chữ “Hoắc thị”, nhưng chưa kịp đọc kỹ đã bị tin mới đẩy lên trên.
Cô cũng không để tâm, nghĩ rằng sau này có thể hỏi Hướng Quỳ, chắc chắn cô ấy sẽ biết rõ chuyện này.
Trong lúc buồn ngủ mơ màng, cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy với Hướng Quỳ trong phòng khách.
Thật ra, những gì cô nói vừa rồi cũng chưa hoàn toàn đúng.
So với “ái muội thoáng qua”, thì nó càng giống một giấc mộng.
Một giấc mộng đầy mơ hồ, xinh đẹp, nhưng lại ẩn chứa sự phóng túng và đỏ rực mê hoặc.
Bàn tay trắng mịn quấn chặt lấy yết hầu của vận mệnh.
Những nụ hôn ướt át, nồng nhiệt khóa chặt lấy hô hấp của anh. Mồ hôi hòa quyện, men theo từng đường nét căng cứng trên cơ thể anh. Trong tầm mắt mờ ảo là chiếc váy trắng thoáng qua, thuần khiết như ánh trăng, nhưng lại nóng bỏng tựa linh hồn anh.
Ngay sau đó, tất cả đều bị phong tỏa. Cả linh hồn lẫn hơi thở như bị chôn vùi dưới ngàn vạn thước biển sâu.
Sự ngột ngạt như muốn ép chết anh.
Bất chợt.
Dung Ngật giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra, trong phòng tối om chẳng lọt một tia sáng.
Dục vọng nóng bỏng kia vẫn hiển hiện rõ ràng, không hề được che giấu. Nhưng gương mặt anh vẫn điềm tĩnh, đôi mắt lại nổi lên những đợt sóng ngầm cuồn cuộn không tiếng động.
Anh vẫn còn nhớ cô.
Anh vẫn không thể nào kháng cự được cô.
Ngay cả trong mơ, anh cũng chỉ có thể thấy cô.
Đồng hồ báo thức cũ kỹ vang lên inh ỏi.
Chỉ kêu được một giây, đã bị anh ấn tắt.
Dung Ngật là người có ý thức về thời gian cực kỳ nghiêm ngặt. Anh căm ghét sự lãng phí, gần như muốn chia nhỏ cuộc sống và công việc thành từng giây để sắp xếp. Chính vì vậy, cuộc sống của ang trở nên máy móc, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn tẻ nhạt, hôm nay chẳng khác gì hôm qua.
8 giờ sáng.
Anh vào phòng tắm rửa mặt.
8 giờ 20.
Mở vòi nước, rửa sạch những dấu vết dính nhớp nơi đầu ngón tay.
8 giờ 30.
Dung Ngật mặc tây trang chỉnh tề, đi thang máy xuống gara.
Tài xế và trợ lý riêng đã chờ sẵn trong xe. Khi anh vừa ngồi vào ghế sau, trợ lý lập tức đưa tài liệu lên: “Dung tổng, đây là tài liệu ngài cần.”
Một tập hồ sơ đen.
Bên trong chỉ có một tờ giấy A4.
Dưới ánh sáng, hiện rõ một tấm ảnh thẻ nền xanh.
Ngón tay anh lướt qua từng chút một. Dù chỉ là chạm đến ảnh chụp, động tác ấy lại mang theo sự ôn nhu duy nhất anh dành cho cô.
Ánh sáng trong xe mờ tối dần khi rời khỏi gara, rọi lên mắt anh một tầng lửa ngầm.
Ánh nhìn dừng lại.
Trước tiên dừng ở cái tên in trên giấy.
Sau đó dừng ở dòng chữ ghi đơn vị công tác.
Phương Thanh Y.
Đài truyền hình Nam Thành.
Một lúc lâu sau, anh khép lại hồ sơ.
Thu lại tất cả cảm xúc, trong mắt anh chỉ còn lại sự lạnh lẽo cao ngạo. Tấm gương chiếu hậu phản chiếu gương mặt anh lúc này: lạnh lùng, xa cách, cao ngạo khắc sâu tận xương cốt.
Đôi môi mím chặt, giọng anh vang lên khẽ khàng mà lạnh buốt như băng: “Việc hợp tác tài trợ với Đài truyền hình Nam Thành đã tiến hành đến bước nào rồi?”
Trợ lý nghiêm túc trả lời: “Chuyện này do trợ lý của giám đốc phụ trách. Cô ấy vừa mới trở về, chiều nay khoảng 2 giờ sẽ đến công ty. Ngoài ra, phó đài trưởng của Đài truyền hình cũng muốn mời ngài ăn tối, 7 giờ tối mai.”
Dung Ngật chỉ gật đầu, giọng thản nhiên: “Được.”
Xe chầm chậm lăn bánh. Ngoài cửa sổ, phong cảnh thành phố lùi dần, hoa hải đường đang nở rộ dưới nắng sớm, rực rỡ nhưng chẳng lọt được vào đáy mắt anh.
Ánh mắt anh xa xăm, rồi thu về, hàng mi buông xuống, che đi thứ dục vọng xâm chiếm trong đôi mắt.
Tất cả, đều nằm trong tay anh.
Lời tác giả:
Tôi đến rồi đây, mang theo Dung Ngật và Phương Thanh Y ra mắt mọi người.
Sở dĩ tôi viết câu chuyện này, là bởi vì nó rất hợp để khởi đầu vào thời khắc giao mùa xuân – hạ.
Văn chương cũng như nhạc dạo, có sự oi bức, có chút dính nhớp, giống như phương Nam vào mùa nồm, nơi nơi đều ẩm ướt. Nó bám vào ký ức, không cách nào tách rời, cũng chẳng thể thay thế.
Nam – nữ chính đều sạch.
Lời của sốp:
Hố mới mong cả nhà ủng hộ sốp thật nhiều nhé ❤️