Dung Ngật nhỏ hơn Phương Thanh Y ba tuổi.
Nhưng anh chưa từng gọi cô một tiếng “chị”.
Anh có rất nhiều lý do.
Lý do trực tiếp và sảng khoái nhất chính là: “Em vẫn đang học đại học, còn anh thì đã tốt nghiệp rồi.”
Nếu xét theo năm sinh, đúng là Phương Thanh Y lớn tuổi hơn Dung Ngật. Nhưng nếu xét về sự từng trải và kinh nghiệm sống thì Dung Ngật lại chiếm ưu thế.
Huống hồ, Phương Thanh Y chưa bao giờ coi Dung Ngật như một “em trai” để đối đãi. Sự hấp dẫn giữa người với người, nguyên nhân khác nhau rất lớn. Nhưng điều mà Phương Thanh Y có thể xác định chính là, trước mặt người đàn ông lãnh đạm, đoan chính, dửng dưng với tất cả mọi thứ xung quanh như Dung Ngật, lại có thể khơi dậy trong cô khát vọng bản năng cùng dòng máu sôi trào mãnh liệt.
Dung Ngật mười chín tuổi.
Trong mắt Phương Thanh Y, anh là người đàn ông mang đến cho cô sự hấp dẫn trí mạng, mạnh mẽ đến mức không thể cưỡng lại.
Năm năm sau gặp lại.
Dung Ngật giờ đây khoác lên mình bộ âu phục cắt may chỉnh tề. Bộ vest đen ôm gọn thân hình cao ráo, chiếc cà vạt màu trầm thắt chặt nơi cổ, đôi mắt đen sâu thẳm như thể có thể nuốt chửng vạn vật. Ánh đèn từ xa rọi xuống, rực rỡ nhiều màu, nhưng lại chẳng thể nhuộm lên người anh chút sắc thái nào.
Không còn nét ngây ngô của thiếu niên, khí chất cao cao tại thượng, uy nghiêm của một kẻ đứng trên muôn người càng thêm sâu sắc. Anh kiêu ngạo, và kiêu ngạo ấy lại hết sức hợp lý.
Nói một cách dễ hiểu, Dung Ngật ở tuổi 24
Là một người đàn ông lạnh lùng, xa cách, mang đầy hơi thở cấm dục.
“Phương Thanh Y.” Giọng nói của Dung Ngật không lớn, lạnh nhạt và hờ hững, kéo tâm trí Phương Thanh Y trở về, “Tôi chỉ cảm thấy, lời em nói rất có lý. Giữa chúng ta, hẳn là nên giữ khoảng cách.”
Ý ngoài lời: Đừng tự coi bản thân mình quan trọng đến thế.
Phương Thanh Y vốn cũng không nghĩ mình quan trọng. Dù sao thì trước đây, hai người họ thậm chí còn không tính là tình nhân. Nếu thật sự phải đặt tên cho mối quan hệ này, có lẽ gọi là “bạn giường” sẽ thích hợp nhất.
“Dung tổng.” Vì vậy, Phương Thanh Y cũng giữ phép tắc, trên mặt nở một nụ cười khéo léo, “Xe của tôi tới rồi, tạm biệt.”
“……”
Cô xoay người rời đi.
Dung Ngật vẫn đứng nguyên tại chỗ, vài giây sau mới ngồi vào ghế sau chiếc xe của mình.
“Bám theo chiếc xe kia.” Anh ra lệnh.
Tài xế ngẩn người, chưa hiểu ý. Trợ lý bên cạnh mặt không đổi sắc, chỉ tay về phía chiếc xe trắng của Phương Thanh Y đang đi phía trước.
Ngay sau đó, chiếc Rolls-Royce đen lặng lẽ bám theo.
Trong xe taxi.
Phương Thanh Y chú ý thấy tài xế thường xuyên nhìn vào gương chiếu hậu.
Vô tình chạm phải ánh mắt cô, tài xế sợ bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tôi đang nhìn chiếc Rolls-Royce phía sau. Haizz, nếu tôi có tiền, tôi cũng muốn mua một chiếc Rolls-Royce.”
Nam Thành vốn nhiều siêu xe, không khí xa hoa tràn ngập khắp nơi.
Phương Thanh Y vốn đã quen nhìn đám công tử ăn chơi, nên chỉ mỉm cười thờ ơ.
Mười mấy phút sau, xe dừng trước cổng khu chung cư.
Phương Thanh Y xuống xe, không ngoái đầu lại mà bước thẳng vào trong.
Lúc này, trong xe taxi, điện thoại tài xế vang lên tiếng “ting ting” báo có thanh toán.
Hành khách số đuôi “0711” đã trả tiền.
Hoàn thành một cuốc xe, tài xế vui vẻ huýt sáo. Khi vô thức nhìn ra ngoài, ánh mắt liền dừng lại ở chiếc Rolls-Royce đen đỗ gần đó, ánh nhìn mang theo sự ngưỡng mộ và ao ước. Sau khi ngắm thêm một lúc, anh ta lái xe rời đi, đón khách mới.
Trong gương chiếu hậu, chiếc Rolls-Royce kia vẫn đứng yên bất động.
Trên con phố tĩnh lặng, ánh đèn đường rọi thẳng xuống chiếc xe sang. Biển số xe hiện lên rõ ràng. Không phải biển Nam Thành vốn mang ký hiệu A màu xanh trắng, mà là biển nơi khác: Nam FQY711.
Không biết đã qua bao lâu, Dung Ngật khàn giọng cất lời: “Về nhà.”
Tài xế lập tức nghe lệnh, nhấn ga đưa anh trở về biệt thự riêng.
Trong gara ngầm rộng có chỗ cho 50 chiếc xe, xếp đầy đủ loại siêu xe, thương hiệu khác nhau, màu sắc khác nhau. Nhưng có một điểm chung
Biển số đều được tạo thành từ số 7 và 1.
Không ngoại lệ.
Phương Thanh Y tắm rửa xong, nằm trên giường mở điện thoại, liền thấy Hướng Quỳ gửi đến một loạt tin nhắn.
Hướng Quỳ: 【 Sao vừa nãy cậu lại cúp máy của tớ! 】
Hướng Quỳ: 【 Có nhìn thấy Dung tỏng của bọn tớ không? Ngoài đời có phải siêu đẹp trai không!!! 】
Hướng Quỳ: 【 Có phải còn đẹp trai hơn cậu em trai kia của cậu không! 】
So sánh thế nào được đây?
“Cậu em” và “tiểu Dung tổng”, rõ ràng chỉ là một người.
Phương Thanh Y quyết định trước tiên xử lý cái vấn đề râu ria này, và lần đầu tiên trong đời nói dối:【 Vừa rồi mất tín hiệu, điện thoại tự ngắt. 】
Hướng Quỳ: 【 Đừng đánh trống lảng, phóng viên Phương. 】
Hàng mi khẽ rũ xuống, Phương Thanh Y lại nói dối một lần nữa: 【 Tớ không gặp tổng giám đốc các cậu. 】
Lời thật lại bị coi như giả, lời giả thì lại bị tin là thật.
Hướng Quỳ: 【 Thế cũng không sao. 】
Phương Thanh Y: 【 ? 】
Hướng Quỳ: 【 Tổng giám đốc bọn tớ vốn không tham gia xã giao, anh ấy rất ghét giao tiếp xã hội. Hôm qua nghe trợ lý Chu nói anh ấy sẽ đến buổi tiệc, không chỉ tớ, ngay cả văn phòng tổng giám đốc cũng giật mình. 】
Hướng Quỳ: 【 Bọn tớ còn bàn tán, đoán xem có phải tổng giám đốc coi trọng một cô nào ở đài truyền hình không. Tài trợ, mời ăn cơm, rồi còn chịu xuất hiện ở tiệc nữa. Haizz, xem ra bọn tớ nghĩ nhiều rồi. Dung tổng thanh tâm quả dục, không hứng thú với mấy chuyện nam nữ, hình tượng lạnh lùng đúng là vững như bàn thạch. 】
Phương Thanh Y nhìn tin nhắn cuối cùng, hồi lâu vẫn không động đậy, cũng chẳng đưa ra hồi đáp.
Dung Ngật có nhìn đến ai trên đài truyền hình hay không, khó mà nói được. Nhưng ở đài, quả thật có không ít người dành sự chú ý đặc biệt cho anh.
Ngày hôm sau, thứ Hai, thường lệ có buổi họp sáng.
Lãnh đạo ngồi trên chủ vị, nói hăng say như thể vừa được tiêm máu gà, nước bọt tung bay. Nhưng nhìn xuống bên dưới, chẳng ai để tâm nghe, tất cả đều dán mắt vào điện thoại. Không có lãnh đạo trong group chat, mọi người càng như được “tiêm máu gà”, khí thế sôi nổi bàn luận.
Tuy rằng lãnh đạo nói lãnh đạo nghe, nhân viên nói nhân viên nghe, nhưng đề tài lại vô cùng thống nhất.
Tất cả đều xoay quanh Dung tổng Hoắc thị.
Chủ trì cuộc họp cảm thán: “Dung tổng đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Điện thoại có người nhắn: 【 Tổng giám đốc Dung còn độc thân không? 】
Đài trưởng: “Tổng giám đốc Dung ra tay rất hào phóng.”
Điện thoại lại có người nhắn: 【 Tối qua đáng lẽ phải xin Tổng giám đốc Dung số liên lạc mới đúng. 】
Đài trưởng: “Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của Tổng giám đốc Dung.”
Điện thoại có người nhắn: 【 Miệng nói cảm ơn thì được gì, hay là tôi lấy thân báo đáp để bày tỏ lòng biết ơn đi? 】
Đài trưởng: “Đúng rồi, tuần sau hội nghị tài chính, Tổng giám đốc Dung sẽ cùng tham gia phát biểu bài diễn thuyết chủ đề. Bộ tin tức kinh tế - tài chính phái phóng viên nào đi đưa tin?”
Người phía dưới cuối cùng cũng có phản ứng.
Mọi người lập tức náo loạn.
Hội nghị tài chính vốn là một công việc vô cùng vất vả. Hội nghị khô khan nhàm chán, kéo dài suốt hai ngày, cuối cùng tổng hợp lại thành bản tin chỉ hơn một phút. Trong hơn một phút đó, mười mấy giây đầu là để giới thiệu chủ đề hội nghị và khách mời quan trọng, thời gian còn lại phải gói gọn tinh hoa của cả hai ngày.
Hội nghị tài chính lại chứa đầy các thuật ngữ chuyên ngành, chủ đề mỗi lần cũng khác nhau, vì vậy việc chuẩn bị trước cũng chẳng dễ dàng.
Cho nên, khi trưởng ban tin tức kinh tế - tài chính dò hỏi ai nguyện ý đi, trong cả tổ chỉ có đúng một người đứng ra.
Người đó không ai khác, chính là Phương Thanh Y.
Chưa kịp để Phương Thanh Y lên tiếng, tổ trưởng tổ tin tức kinh tế - tài chính đã trả lời: “Là Phương Thanh Y. Tối qua tôi đã nhắc chuyện này với Tổng giám đốc Dung, bên phía anh ấy nói sẽ sắp xếp cho phóng viên của đài ngồi ở vị trí gần hơn một chút, để tiện cho việc phỏng vấn và đưa tin.”
“Vậy thì được. Phương Thanh Y, việc này giao cho cô.” Đài trưởng kết luận.
Khóe môi Phương Thanh Y cong lên một nụ cười vừa phải, trả lời dõng dạc: “Tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt buổi phỏng vấn lần này.”
Tan họp.
Mọi người quay về tổ của mình.
Bàn làm việc của Phương Thanh Y lại đúng ở ngay chính giữa, khiến xung quanh bỗng chốc chen chúc một đám người vây lại.
Ai cũng nhao nhao ghen tị, trêu chọc rằng cô sắp được tiếp xúc gần gũi với Tổng giám đốc Dung, thậm chí có người còn làm mặt quỷ: “Này, có khi nào cô nhân tiện xin luôn số liên lạc của Tổng giám đốc Dung không?”
Còn chưa kịp để Phương Thanh Y đáp lại, tổ trưởng đã gọi cô vào văn phòng.
“Hội nghị tài chính tổ chức ở Giang Thành, tình hình của đài cô cũng biết rồi, kinh phí đi công tác thì hạn hẹp. Trước giờ mỗi lần đi công tác, cô đều tự bỏ tiền nâng cấp khoang hạng nhất hoặc toa thương gia, khách sạn cũng chọn loại tốt nhất. Tôi biết cô không thiếu tiền, nhưng đôi khi tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm. Khách sạn Hoa Dật của Hoắc thị ở Giang Thành cũng có chi nhánh, bên phía Tổng giám đốc Dung nói cô chỉ cần đến khách sạn, trực tiếp nhận phòng là được.”
Tổ trưởng ra vẻ hào sảng, như thể chính mình đã ban cho cô suất vào ở khách sạn hạng sang.
“Không cần giấy tờ tùy thân gì à?” Phương Thanh Y cẩn thận hỏi.
Tổ trưởng gãi đầu: “…… Bên Tổng giám đốc Dung không nhắc, chắc chỉ cần báo tên là được?”
“Lỡ như trùng tên thì sao?” Cô lại hỏi.
“Chuyện nhỏ. Tôi đưa số liên lạc của Tổng giám đốc Dung cho cô, nếu có gì trục trặc thì gọi điện trực tiếp cho anh ấy là được.” Nói rồi, tổ trưởng lấy từ ngăn kéo ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
Danh thiếp màu đen, chữ vàng in nổi.
Phương Thanh Y nhận lấy, ngón tay khẽ vuốt qua cái tên trên đó.
Cô im lặng nhìn một lát, rồi mới thu tầm mắt lại, mỉm cười: “Vâng.”
Rời văn phòng tổ trưởng, quay lại chỗ ngồi, văn phòng vốn còn ồn ào bàn tán, không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh.
Ai nấy đều cắm cúi vào công việc, không ai còn nhắc đến Dung Ngật.
Phương Thanh Y lặng lẽ cất danh thiếp của Dung Ngật vào trong túi, như thể chưa từng nhận được.
Danh thiếp nằm im lìm trong túi cô, phảng phất chẳng khác nào chưa từng tồn tại.
Dung Ngật lại thường xuyên ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại. Chuông báo tin nhắn được chỉnh ở mức to nhất, chỉ cần có một tin đến, tiếng nhắc nhở sẽ vang dội mà chói tai.
Đáng tiếc là, liên tiếp mười ngày trôi qua, điện thoại như hỏng mất, chẳng phát ra một âm thanh nào.
Tâm trạng u ám dồn nén đến cực điểm.
Mặt không chút cảm xúc, Dung Ngật mở ngăn kéo, định ném điện thoại vào trong đó.
Nhưng khi ngăn kéo mở ra, tầm mắt anh lại chạm vào tấm danh thiếp đặt bên trong.
Áp lực trong lòng càng thêm nặng nề.
“Đoàng”
Ngăn kéo bị đóng sập lại một cách thô bạo, vô tội chịu một cú nặng nề.
Suốt gần hai tuần, toàn bộ công ty đều cảm nhận được bầu không khí áp suất thấp phát ra từ Tổng giám đốc Dung.
Mãi cho đến sáng thứ Năm, khi Dung Ngật rời công ty sớm hơn thường lệ, bay đến Giang Thành dự hội nghị tài chính, bầu không khí nặng nề ấy mới tan đi.
Nhân viên trong công ty ai nấy thở phào, chỉ có trợ lý riêng Chu Hành Tung là vẫn cảm thấy khó thở như bị đè nén.
Dung Ngật đi công tác, Chu Hành Tung tất nhiên cũng phải đi cùng. Trong phòng chờ VIP ở sân bay, Chu Hành Tung vừa an bài công việc, vừa dặn dò chuyện sau này ở Giang Thành.
Đón khách.
Nhận phòng khách sạn.
Ăn tối.
“Dung tổng, phòng của phóng viên Phương ở ngay cạnh phòng ngài.” Chu Hành Tung chợt nhớ ra liền báo lại.
Giọng Dung Ngật vang lên, lạnh nhạt không độ ấm: “Ừ.”
Suốt cả chặng đường, anh chẳng hề có tinh thần, khí thế đè nặng, quanh người phủ một tầng u ám.
Chu Hành Tung để ý thấy, Dung Ngật luôn cầm điện thoại trong tay, liên tục mở màn hình khóa, nhưng thứ anh nhìn chằm chằm lại chỉ là màn hình trống rỗng cùng tiếng chuông báo “ting ting” chẳng bao giờ vang lên.
Giống như… đang chờ đợi tin nhắn từ một ai đó.
Còn đang chờ ai, thì chỉ có một mình Dung Ngật biết.
Giang Thành.
Thời gian: 22 giờ 17 phút.
Sau một buổi chiều tra tấn điện thoại, cuối cùng Dung Ngật cũng buông nó xuống, tiện tay ném sang bên cạnh, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Bước ra, mái tóc anh còn ướt, nửa người trên trần trụi, chỉ mặc quần short. Những giọt nước từ cơ bụng săn chắc chảy dọc xuống theo đường nhân ngư, biến mất nơi thắt lưng.
Từ phòng tắm đi ra, anh tiến về phía phòng khách.
Ngay lúc đó, cửa phòng bên phải bỗng vang lên tiếng “tích”, khóa cửa được mở.
Dung Ngật nghĩ trợ lý tìm mình có việc, nên vẫn chưa phản ứng gì.
Cửa mở ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phương Thanh Y đối diện với Dung Ngật gần như đang để lộ trọn vẹn thân thể, cả người cứng đờ.
Trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn sót lại một thành ngữ dùng để miêu tả cảnh tượng trước mắt.
Quyến rũ chết người.
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Ngật: Thì ra không liên lạc với tôi là để dành cho tôi một bất ngờ lớn thế này.
Phương Thanh Y: ……………… Không phải, anh nghe tôi giải thích…