Chương 5

Lần này đến Bình Châu chủ yếu là vì công tác.

Cao Vĩnh nhận cho Bùi Vân Đình một hợp đồng quảng cáo về trang phục. Dù nói trợ lý có sàng lọc và quyết định hướng công tác của nghệ sĩ, nhưng công việc lần này giống kiểu bằng hữu giúp nhau hơn là quan hệ công việc. Chính vì thế, Cao Vĩnh nhận hợp đồng gì cũng cần Bùi Vân Đình gật đầu đồng ý mới được. Bình thường Bùi Vân Đình ít nhận quảng cáo rộng rãi, lần này đồng ý đến Bình Châu, Cao Vĩnh cũng bất ngờ.

Bùi Vân Đình nói do anh sinh sống ở nơi này, có vài bằng hữu ở đây, muốn nhân cơ hội xem thử, nên đồng ý. Cao Vĩnh cho rằng lý do này hợp lý.

Vừa tới Bình Châu, phía công ty quảng cáo thông báo lịch quay: chụp vào ngày mai, còn tối nay để nghỉ ngơi cho thật tốt. Bùi Vân Đình thực sự có thực lực, vừa thắng nhiều giải thưởng lớn, nên bên công ty rất cẩn thận, sắp xếp khách sạn tiện nghi để anh nghỉ ngơi.

Lúc này, cao Vĩnh cùng Bùi Vân Đình ngồi trong tửu điếm.

“Người chiều nay là bằng hữu của cậu à?” Cao Vĩnh hỏi. Trên xe có người khác, không tiện nói chuyện, giờ rảnh rỗi, anh ngồi trên ghế sa-lông da thật, khách sạn được trang trí xa hoa và tiện nghi làm nổi bật thân phận của anh. Cao Vĩnh vốn là một trợ lý bé, nhưng giờ ngồi bên Bùi Vân Đình cũng cảm giác được sự cao quý của nam nhân này.

Một làn sương trắng từ cửa sổ chui vào, Bùi Vân Đình đứng trước bệ cửa, nhìn ra tầng cao của thành phố, không khí nơi cao nhất phảng phất mùi mây, ô tô trên đường lưu chuyển, khói bụi lan tỏa. Anh buông mắt xuống, tay mang theo làn khói hương, tâm tư sâu lắng.

“Cậu không phải người nhiệt tình như vậy.” Cao Vĩnh hàm súc nói, ý là: “Bùi Vân Đình cậu thường không tốt tính, lạnh lùng quá đáng khiến những người ghét cậu có cơ hội lợi dụng.” Nhiều người không dám tán gẫu với Bùi Vân Đình. Nhưng hôm nay, hành vi của anh khác thường, hữu hảo đến mức Cao Vĩnh cũng ngỡ ngàng.

Bùi Vân Đình đi về ghế đối diện, không trả lời, cúi người gom khói hương vào gạt tàn. “Ngày mai mấy giờ bắt đầu?” Anh trực tiếp nói chuyện công tác.

Cao Vĩnh đáp: “Chín giờ chụp ảnh.”

Bùi Vân Đình thu tay lại, ngón tay dài, mạnh mẽ, gân xanh nổi rõ, cánh tay tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. “Còn có thể ngủ nướng đây.”

Do đặc thù công việc, chín giờ chụp ảnh đã là sắp xếp hợp lý, có khi đóng phim không phân ngày đêm, giờ làm việc kéo dài, bù cảnh, NG… Chiếm nhiều thời gian hơn. Quảng cáo lại đơn giản hơn, thời gian dư dả.

Hai năm qua ở đoàn phim, không ngày nào không dằn vặt tinh thần, nên Bùi Vân Đình định nghỉ ngơi một quãng thời gian, đóng quảng cáo vài ngày, không nhận phí.

“Thuận lợi làm xong trong một hai ngày,” Cao Vĩnh rung chân, lắc lư mũi chân, buông tay hỏi: “Định ở đây bao lâu?”

Bùi Vân Đình không sống ở đây, quảng cáo lại không giống đóng phim, tiến vào tổ mấy tháng mới hoàn thành, quảng cáo rất nhanh hoàn thành. Nếu Bùi Vân Đình không gật đầu, cao Vĩnh cũng không thể ép, trợ lý khó thực hiện. Anh chỉ đồng ý với những điều hợp lý mà Bùi Vân Đình đưa ra.

“Chậm một chút đi.” Bùi Vân Đình chuyển nhẫn trên tay, nhìn mảnh bóng tối, nói: “Bình Châu phong cảnh tốt, ở thêm hai ngày cũng không sao.”

Đêm, mười một giờ, Sơ Tầm vẫn chưa ngủ.

Chung Càng không ở bên, cậu không yên tâm ngủ.

Mở mắt ra, bật điện thoại, dựa vào gối dụi dụi mắt, nhìn thời gian, đã không còn sớm không biết Chung Càng đã xong việc hay chưa.

Cậu muốn gọi, nhưng sợ hắn tăng ca. Cuối cùng chỉ nhắn tin.

-Bận bịu xong chưa?

Im lặng hồi lâu, không có tin trả lời, Sơ Tầm cũng không biết Chung Càng còn bận hay đã ngủ.

Không có chuyện gì làm, Sơ Tầm lướt mạng xã hội. Công ty quản lý nhiều tài khoản, tin tức bát quái không đếm xuể, nhưng hôm nay có điều đặc biệt: Bùi Vân Đình lên đầu đề, tựa bài viết: “Đây là người không để anti trong mắt, không có giáo dưỡng, Bùi ảnh đế?”

Tiêu đề bài này lập tức gây chú ý. Sơ Tầm không thích xem việc riêng tư bát quái của người khác, nhưng nghề nghiệp bắt buộc phải tiếp nhận, hơn nữa hôm nay trong video còn có cậu.

Dưới bài viết, xen kẽ video hôm nay ở sân bay: Bùi Vân Đình giúp cậu ổn định máy chụp, Sơ Tầm mang khẩu trang, đứng trước Bùi Vân Đình như một đứa bé, mọi người xung quanh chỉ chăm chú vào Bùi Vân Đình.

Bình luận toàn là fans, lời khen ngợi tràn màn hình:

“Ta là Bùi lão đại thân thể yêu kiều nhược Omega: A a a a! Bùi lão đại quá tuấn tú, không cho phép có người không thích chồng ta!”

“Tiểu Hồng đậu: Ảnh đế ca ca sao có người nói xấu được…”

“Không mao miêu không phải miêu: Màn ảnh trước mặt không thật, còn tưởng thật sao?”

“Lão K@: Ngươi tối hiểu.”

“Hàng năm không nói gì: Nếu là người nhiếp ảnh gia này, ta trực tiếp xỉu tại chỗ!”

“Cửu cửu: Có sao nói vậy ha, Bùi Vân Đình nên học chút quản lý vẻ mặt, đầu tiên nhìn thật hung hăng a…”

Mọi thứ thật hỗn loạn, nhưng cũng là phản ánh sức hút của Bùi Vân Đình.

Sơ Tầm nhìn dòng bình luận hỗn loạn, hoàn mỹ đến đâu cũng có thể bị soi mói. Giới giải trí vốn không cần bàn, càng nổi càng dễ bị anti nhắm tới. Cậu không hiểu Bùi Vân Đình quá kỹ, cũng không quan tâm quá nhiều, không biết điểm nào của Bùi Vân Đình đáng ghét. Nói chung, fan chiếm đa số, nên lời khó nghe không nhiều.

Cuộn xuống thêm một chút, dĩ nhiên có người nhắc tới Sơ Tầm.

“Không cẩn thận: Chẳng lẽ chỉ có ta thấy người nhiếp ảnh gia này thật sự đẹp?”

“Nhan trị nhà sưu tập @ không cẩn thận: Ta còn thấy nữa, đã lâu chú ý người này, ánh mắt quá thu hút, chắc chắn là một tuyệt mỹ Omega đúng không?”

Một loạt người khác đồng tình bình luận.

“Ta đi, thật sự mới chú ý, ánh mắt đều ở Bùi Vân Đình, tỷ muội ngươi không nói chắc cũng không nhận ra.”

Khẩu trang không thể che giấu nhan sắc. Mặt thật sự nhỏ nhắn, xinh đẹp.

Bùi Vân Đình có ánh mắt hơi kỳ lạ khi nhìn nhiếp ảnh gia này hay không? Hay là do tôi tưởng tượng?

Bất ngờ trở thành tâm điểm, Sơ Tầm mừng là đeo khẩu trang, nếu không, chắc chắn sẽ bị chú ý quá mức. Cậu không muốn trở thành chủ đề trên mạng xã hội, Chung gia cũng không cho phép, luôn nhắc nhở cậu cẩn thận.

May mắn thay, Sơ Tầm không xem lâu, điện thoại reo lên, kéo tâm trí cậu khỏi những bình luận. Là ca ca gọi đến. Sơ Tầm lập tức nhận điện.

“Sơ sơ.” Giọng ca ca đặc biệt, nghe là biết.
“Ca.” Cậu đáp.

“Không quấy rối em chứ?” Giờ đã 11 giờ đêm, bình thường Sơ Tầm đã ngủ.
“Không có.” Cậu trả lời, nghe giọng ca ca mà cảm thấy an tâm, tràn đầy cảm giác an toàn.

“Chung Càng đã ngủ chưa?”
“A Càng hôm nay ở công ty, vẫn chưa về.” Cậu ôn nhu đáp.

“Ca hỏi em một chút, mẹ nói em bị oan ức, người nhà họ Chung bắt nạt em sao?” Ca ca quan tâm.

Sơ Tĩnh mới kết hôn năm nay, anh hơn Sơ Tầm ba tuổi, quan sát người khác có chút sâu sắc, trước đó cũng chưa từng cho phép Sơ Tầm kết hôn sớm. Là Chung Càng luôn đảm bảo với Sơ Tĩnh sẽ chăm sóc Sơ Tầm, để anh yên tâm. Thành thật mà nói thì Sơ Tĩnh không quá coi trọng Chung Càng, hai nhà cùng nhau ăn cơm thì đối với người nhà họ Chung thì lại càng cảm thấy không thoải mái

“Không có a. Mẹ làm sao có thể nói vậy?” Cậu trả lời. Cậu không nói với mẹ về việc sinh hoạt hằng ngày ở Chung gia, Sơ Tầm không biết sao mẹ lại nói với ca ca như vậy. Bình thường nhà họ Chung đối xử với cậu cũng khá tốt, chỉ có Chung lão gia thỉnh thoảng nổi tính khí, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được.

“Mẹ lo lắng cho em, em có thể nói chuyện cùng ca, Chung Càng nếu không đối xử tốt với em thì liền rời đi, ca không cổ hũ như mẹ, đừng oan uổng chính mình, hiểu không?”

“Ừm, ca, không cần lo. A Càng bảo vệ ta rất tốt.”

“Ca cũng chỉ xem thử hắn đối với em ra sao. Nếu thái độ Chung lão không tốt, ca sẽ không đồng ý hôn nhân này.”

Sơ Tầm cười khẽ: “Không sao, ca. Em với A Càng rất tốt, ca đừng lo lắng chuyện ở Chung gia. Có A Càng che chở, em đã thỏa mãn.”

“Em nhẹ dạ quá, nếu Chung Càng phản bội thì sẽ ra sao?” Ca ca nghiêm túc nhắc nhở.

Sơ Tầm lắc đầu: “Ca không cần lo, A Càng sẽ không làm vậy. Em hiểu hắn.”

“Lòng người luôn biến đổi, đừng xem nhất thời là vĩnh viễn. Ca hi vọng em linh hoạt, nhưng hi vọng Chung Càng cả đời chung thủy đối với em. Những tên tra nam ca nhìn nhiều lắm rồi.”

“Ca ca nói mình sao?” Sơ Tầm cười đến êm tai.

“Cánh cứng rồi, dám mang ca ca ra cười sao?”

Sơ Tầm vội vã giải thích: “Không có, không có, Sơ Sơ đâu dám.”

Sơ Tĩnh chú ý thời gian: “Ngủ đi, không còn sớm.”
“Ừm, ca ca ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”

Sơ Tầm cúp máy, liếc nhìn điện thoại, Chung Càng chưa trả lời, hẳn là đã ngủ. Cậu đặt điện thoại dưới chăn, chìm vào suy nghĩ.

Không phải ảnh hưởng bởi ca ca, mà vì đêm qua, Sơ Tầm ở bên Chung Càng, ngửi được một luồng hương hoa linh lan tinh tế. Hai người cùng nhau lâu, hương lưu lại trên người nhau, nếu như cố tình phóng thích thì lưu lại hương vị cũng dễ dàng hơn.

Chỉ là khi ở bên ngoài thì sẽ không tránh khỏi bị dính tin tức tố của người khác, nhưng bình thường mọi người sẽ dán miếng ức chế mùi, nên tin tức tố cũng không quá nồng nặc, dễ tan. Trừ phi là hai người ở gần nhau mà không có miếng ức chế ngăn cản, mặc cho tin tức tố phóng thích trong thời gian dài ở không gian kín, mới có thể lưu hương nồng nặc như vậy.

Cậu không hề nghi ngờ Chung Càng, chỉ là hiếu kỳ. Chung Càng là một Alpha, nếu hắn phóng thích tin tức tố, có thể cân bằng, khống chế được tin tức tố giữa các Omega, khiến mùi không lưu lại trên bản thân đối phương. Trừ khi đó là một Omega đang trong kỳ động dục, hoặc là một Omega cấp cao, tin tức tố mới đủ mạnh để so sánh với Alpha như Chung Càng.

Một khả năng nữa là Chung Càng luôn dùng miếng dán ức chế, phóng thích tin tức tố mà không dính lại trên đối phương. Khi một Omega không dùng ức chế đối mặt với Alpha, tâm tư, cảm xúc đều bị lộ rõ rệt.

Không hiểu sao, Sơ Tầm luôn cảm giác hương hoa linh lan kia đến từ một Omega, trực giác này thật phi lý nhưng lại rất rõ ràng.

Có thể… chẳng lẽ là từ Chung Càng?

Sơ Tầm nằm trên gối, giơ chân lên, khuôn mặt nhỏ chôn trong chăn đệm, lộ ra đôi mắt đầy lo âu.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao chồng mình lại có thể nhiễm phải tin tức tố của người khác?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play