Chương 1
“Ngài đi thong thả nhé.”
Y tá của bệnh viện tư nhân đẩy cửa kính, lịch sự tiễn khách ra tận cửa. Trên khuôn mặt cô vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp được huấn luyện kỹ lưỡng, nhiệt tình và chu đáo với từng bệnh nhân đến thăm khám. Đây là bệnh viện nổi tiếng nhất Bình Châu về chất lượng dịch vụ – và Sơ Tầm cảm nhận rõ điều đó.
“Cảm ơn cô, không cần tiễn nữa đâu.” – Sơ Tầm mỉm cười đáp lại.
Bên ngoài trời mưa lất phất. Làn da cậu trắng mịn, trong suốt, tựa như viên ngọc trai vừa được lấy ra khỏi lớp vỏ, ánh lên vẻ rực rỡ tinh tế dù thời tiết ảm đạm.
Cô y tá dừng bước, ánh mắt vô tình lướt qua đôi tay trống trơn của cậu – không mang theo dù hay áo mưa – bèn quan tâm hỏi:
“Có ai đang đợi cậu không?”
Sơ Tầm vẫn còn mải suy nghĩ về bản báo cáo vừa nhận được nên không kịp phản ứng.
“Hả? Cô nói gì cơ?”
Cô y tá chỉ lên bầu trời đang đổ mưa, nụ cười không đổi:
“Trời mưa thế này… chồng cậu có tới đón không?”
Sơ Tầm thoáng khựng lại, khẽ đáp, giọng hơi hoảng hốt:
“À… không, anh ấy không tới…, gần đây công việc rất bận.”
“Vậy cậu gọi điện cho anh ấy đi, tôi sẽ đưa cậu đến chỗ chờ.”
Cô y tá vẫn giữ cách xưng hô lễ phép là “ngài”, dù thực tế hai người không chênh nhau bao nhiêu tuổi – thậm chí cô còn lớn hơn Sơ Tầm đôi chút. Nhưng nguyên tắc phục vụ của bệnh viện không cho phép gọi thân mật với khách hàng.
Sơ Tầm đã quen với sự chu đáo này vì không phải lần đầu tới đây. Cậu gật đầu, khẽ đáp:
“Được rồi, cô quay lại làm việc đi.”
Cô y tá gật nhẹ rồi quay người trở lại phòng.
Cánh cửa vừa khép, cô bất giác đưa tay lên che ngực, thì thầm:
“Trời ơi, đây là lần đầu tiên mình gặp một Omega đỉnh cấp ngoài đời…”
Những người mang gen đỉnh cấp như thế vốn dĩ rất hiếm và thường sống trong môi trường xa hoa, quý tộc. Nay được tận mắt chứng kiến, cô mới hiểu gien ấy mạnh mẽ thế nào – vẻ đẹp kia thật hoàn mỹ, đến mức nhìn lâu còn thấy như là phạm thượng.
“Cậu ấy đi rồi sao?” – Một bác sĩ nam bước ra, tay cắm hờ trong túi áo blouse. Anh chính là bác sĩ phụ trách theo dõi sức khỏe của Sơ Tầm.
“Ừm, đi rồi.” – Cô y tá đáp, vẫn còn ngoái đầu nhìn ra cửa.
“Bác sĩ Ngô này… dường như cậu ấy đến đây rất nhiều lần rồi. Cơ thể cậu ấy có vấn đề nghiêm trọng lắm sao?”
Nam bác sĩ khẽ thở dài:
“Còn nghiêm trọng hơn cả bệnh tật.”
Cô y tá nhíu mày: “A?”
Anh lật hồ sơ bệnh án trên bàn, giọng đầy nặng nề:
“Cậu ấy… không có tin tức tố.”
Sơ Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời xám đen, mây dày kèm theo gió giông. Không khí nồng mùi ẩm lạnh. Cậu mặc áo mỏng, không mang theo ô hay áo mưa. Dù được gợi ý gọi cho chồng, cậu cũng không định làm vậy – chỉ là muốn tránh thêm những cuộc trò chuyện không cần thiết.
Đứng nép dưới hành lang bệnh viện, Sơ Tầm cầm trong tay báo cáo xét nghiệm cùng toa thuốc. Loại thuốc này cậu đã dùng không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng thấy hiệu quả.
Điện thoại bất chợt đổ chuông. Sơ Tầm thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn màn hình, rồi nhấc máy:
“Tiểu Từ?”
Đầu dây bên kia là đồng nghiệp của cậu – một cô gái trẻ.
“Sơ Tầm, bản thảo tin tức hôm qua tớ gửi cho cậu đâu rồi? Long ca đang tìm.”
“Phải cái tập hôm qua đưa tớ sao? Nó nằm trong ngăn kéo thứ hai trên bàn của tớ. Cậu kéo ra sẽ thấy ngay.”
“Ồ, thấy rồi!” – Âm thanh lật giấy vang lên trong điện thoại. – “Cậu làm nhanh thật đấy.”
“Ừ, cầm mà dùng đi kẻo muộn.”
“Được được. À… bên ngoài đang mưa đó, nhớ mang theo dù nhé!”
“Hừm, biết rồi.” – Sợ làm lỡ công việc của cô, Sơ Tầm cúp máy luôn.
Không một dấu hiệu báo trước, mưa xối xả cứ thế chặn cậu trước cửa bệnh viện. Cậu chẳng thể trách ai ngoài chính mình.
Báo cáo xét nghiệm được nhét vào túi. Sơ Tầm tựa lưng vào cửa kính lạnh ngắt, lặng lẽ chờ cơn mưa ngớt.
Buổi tối trở về nhà, Sơ Tầm không tránh khỏi bị dầm mưa ướt sũng. Trong phòng khách, mẹ chồng đang ngồi nghiêm trang. Nghe tiếng cửa mở, bà ngẩng lên:
“A Tầm, con về rồi sao?”
Người phụ nữ phúc hậu khoác bộ đồ ở nhà đã cũ, kiểu dáng đơn giản khiến thân hình thêm mập mạp. Thoải mái thì có, nhưng chẳng đẹp mắt gì.
“Mẹ.” – Sơ Tầm bước vào, những giọt mưa từ tóc và quần áo rơi xuống như những hạt ngọc. Làn da cậu trắng đến mức trông như đang bệnh, may mà màu môi còn đỏ thắm để cứu vãn nét tiều tụy.
“Kết quả thế nào? Bác sĩ nói sao?” – Bà nắm chặt tay cậu. Đầu ngón tay lạnh lẽo đến đáng thương.
Sơ Tầm muốn báo tin vui, không ai muốn làm cha mẹ lo lắng. Nhưng sự thật quá phũ phàng.
Cậu khẽ lắc đầu.
Bàn tay bà chậm rãi buông ra, tiếng thở dài nặng nề vang lên. Nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt, dù bà cố che giấu. Cuối cùng, bà chỉ nói:
“Vào tắm rửa đi con, hôm nay trời lạnh lắm.”
Cậu cụp mắt, nước mưa còn đọng trên lông mi, lấp lánh như những giọt lệ. Nhưng Sơ Tầm không khóc – cậu đã sớm biết kết quả này rồi.
“Xin lỗi mẹ…” – Cậu áy náy nói.
Bà thở dài lần nữa, nghĩ nghĩ không phải người trong cuộc nên không hiểu nỗi lòng, rồi gượng cười:
“Xin lỗi gì chứ? A Càng đồng ý cưới con, tức là nó không để tâm chuyện này. Mẹ cũng chẳng có gì để trách cả.”
Không thèm để ý, thật sự không để ý sao? Trước đây thì có lẽ, nhưng hiện tại… chính Sơ Tầm cũng không thể tự thuyết phục mình tin vào điều đó.
Cậu gắng nở một nụ cười nhạt, rồi nghe lời mẹ chồng giục, đi lên lầu tắm rửa.
Nước nóng chảy trên làn da mềm mịn, trắng mỏng như pha lê. Thân thể của Omega vốn yếu ớt và mềm mại, nhưng ở Sơ Tầm điều này còn rõ rệt hơn – bởi cậu được thừa hưởng trọn vẹn gen đỉnh cấp từ mẹ. Vẻ ngoài hoàn hảo, phù hợp tuyệt đối với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Alpha trong xã hội phân cấp khắc nghiệt này.
Omega đẹp, mềm, yếu… tất cả chỉ để làm vừa lòng Alpha – điều mà Sơ Tầm chưa từng thực sự chấp nhận, nhưng lại chẳng thể thay đổi.
Người chồng kia của cậu – Chung Càng – chính là một Alpha như thế.
Hai người quen nhau từ thời cấp ba, có thể xem như một ánh mắt đã trao mà vương vấn. Năm ấy, Sơ Tầm là học sinh gương mẫu, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Trong trường có không ít người theo đuổi, nhưng chỉ riêng Chung Càng là kiên trì đến cùng. Cuối cùng, Sơ Tầm đã khuất phục trước sự dịu dàng của anh ta và tiến tới hôn nhân.
Hai năm trước, đám cưới của họ từng gây chấn động trường cũ. Các Alpha từng mơ tưởng đến Sơ Tầm khi ấy còn phẫn nộ, cho rằng Chung Càng đã “đoạt đi bạch nguyệt quang” của bọn họ. Nhưng thời gian rồi cũng buộc người ta phải chấp nhận.
Sơ Tầm cũng vậy – chỉ là hôn nhân không hề suôn sẻ như cậu từng tưởng tượng.
Cơn lạnh từ trận mưa khiến mũi cậu hơi nghẹt. Thể chất của Omega vốn yếu kém, lại càng đúng với câu nói: “Càng đẹp thì cơ thể càng mong manh.” Sự tồn tại của họ chỉ để thỏa mãn dục vọng của Alpha. Nhiều Omega sau khi kết hôn không đi làm nữa – phần vì sức khỏe, phần vì định kiến xã hội rằng để vợ Omega ra ngoài kiếm sống là điều mất mặt.
Đặc biệt là trong những gia đình giàu có, Omega thường bị xem như chim hoàng yến được nuôi trong lồng son. Mẹ từng nói với cậu: “May mà con là Omega, sau này sẽ không phải chịu nhiều khổ cực.”
Nhưng bà đã sai. Sơ Tầm vừa phải đi làm, vừa mang trong người một khiếm khuyết không thể khắc phục – không có tin tức tố – điều ảnh hưởng trực tiếp đến hôn nhân của cậu.
Nếu có thể, Sơ Tầm chỉ mong mình là một Beta bình thường, không phải kẻ tồn tại chỉ để thỏa mãn dục vọng của người khác.
Vừa tắm xong, khăn tắm quấn quanh người, khung xương cậu nhỏ gầy, làn da lại bị hun đến hơi hồng, trên người tỏa ra làn hơi nước ấm áp, chiếc khăn tắm lớn che đi thân thể Omega mê người đó, khuôn mặt mềm mại như trái ô mai chín dụ người đến ăn.
Cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa. Sơ Tầm chưa kịp sấy tóc liền vội mặc quần áo rồi ra mở cửa. Ngoài cửa là nhạc di, tay bưng một bát canh nóng.
“Uống bát canh này rồi nghỉ ngơi đi. Thấy con bị dính mưa, uống đi cho ấm người.”
Trong căn nhà này, người đối xử dịu dàng nhất với Sơ Tầm chính là nhạc di. Bà là người làm lâu năm của Chung gia, hiểu ý chủ nhân và được mọi người quý mến, Sơ Tầm cũng không ngoại lệ.
“Cảm ơn nhạc di.” – Sơ Tầm đỡ bát canh, uống một ngụm rồi khẽ cười – “Ngon lắm.”
Nhạc di cũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nhìn con ruột.
“À, nhạc di này, A Càng về chưa?” – Cậu hỏi, giờ đã hơn chín giờ tối. Thường thì anh sẽ về trước giờ này.
“Không thấy đâu, chắc còn bận tăng ca. Công ty nhiều việc, ta cũng không rành.” Nhạc di nói, bà cũng xem như là nhìn Chung Càng lớn lên từ nhỏ, đối với mọi việc trong nhà tự nhiên cũng biết rõ hơn chút.
“Con đừng chờ muộn, ngủ sớm đi.” – Bà dặn, nhưng Sơ Tầm vẫn giữ thói quen của một người vợ – dù chồng chưa về, cậu cũng không ngủ trước.
Sơ Tầm không có chuyện gì làm. Cậu lấy báo cáo xét nghiệm ra, kết hợp toa thuốc của bác sĩ để uống đúng liều.
Khoảng mười giờ, tiếng động dưới lầu vang lên. Bước chân dần tiến lại gần, rồi cửa mở. Chung Càng bước vào.
“Hôm nay về muộn vậy.” – Sơ Tầm đặt báo cáo xuống, đứng dậy đón chồng. Anh cởi áo khoác, cậu đón lấy, nhưng bỗng khựng lại một chút – trên áo thoang thoảng một mùi hương đặc biệt.
Cậu im lặng treo áo lên giá. Trong lòng chỉ thoáng qua một dự cảm, rồi lập tức gạt đi. Đi làm bên ngoài, dính chút tin tức tố của người khác cũng là chuyện bình thường.
“Anh tăng ca à?” – Cậu hỏi.
“Ừm.” – Giọng Chung Càng trầm thấp. – “Nhiều việc quá, trước khi tan còn phải họp thêm.”
Chung Càng là tổng giám đốc của công ty, cha hắn đã sớm buông tay không quản lý nữa. Chung Càng sau khi tốt nghiệp hai năm thì đã vào công ty làm việc, cha hắn từ đó không những tay vào công việc to nhỏ trong công ty nữa, điều này càng làm cho hắn trưởng thành nhanh trong công việc
Anh rút thuốc, châm lửa. Khói thuốc mờ ảo phủ quanh gương mặt điển trai của một Alpha ưu tú. Anh không phải đỉnh cấp, nhưng vẫn là người xuất sắc bậc nhất trong ba tầng phân cấp xã hội.
“Em đã đến trung tâm kiểm tra hôm nay chứ?” – Chung Càng hỏi.
“Rồi.” – Sơ Tầm đáp khẽ.
“Kết quả đây sao?” Chung Càng nâng mắt lên nhìn, đôi mắt sắc bén đặt lên trên mặt Omega trắng noãn.
Sơ Tầm đi tới, đem bản báo cáo đưa cho hắn xem.
Chung Càng nhận lấy, trong mắt tâm tình cũng không thay đổi quá lớn, căn bản là không ôm ấp bất cứ hy vọng nào, tròng mắt màu xám đang nhìn đến kết quả thì trầm lại mấy phần, sau đó buồn bực đem tờ báo cáo vò nát ném lên trên bàn, rít một hơi thuốc.
Hôn nhân của bọn họ hết thảy đều tốt, duy có một điểm.
Tin tức tố được đo lường trong bản báo cáo không có cái nào khả quan.
Mùi vị: không biết.
Nồng độ: không biết.
Đẳng cấp: không biết.
Một Omega đỉnh cấp không có tin tức tố, chuyện này giống như một con mèo con chó không có lông. Nhìn thì như có thể chấp nhận được nhưng lại không thể nào chấp nhận.
“Bác sĩ nói thế nào?”
Chung Càng nhìn sàn nhà, mùi thuốc lá nồng nàn cay đắng thâm nhập vào phế quản, khiến lồng ngực cũng trở nên khó chịu.
“Bác sĩ nói, tin tức tố phải là một trăm phần trăm xứng đôi, hoặc là… ở thời điểm em động dụng, cũng có thể dụ phát tin tức tố.”
“Lại là có thể.” Chung Càng cười xùy một tiếng, tới gần Sơ Tầm, mắt sáng như đuốc, chất vấn: “Làm sao? Là tin tức tố của tôi, Chung Càng không xứng đáng với em, một đỉnh cấp Omega? Hay là vốn Chung Càng tôi không đủ khả năng để làm em động tình?”
Sơ Tầm dựa vào giá sách phía sau, nắm chặt hai tay, một lúc sau mới nói: “Em không phải có ý này…”
Khói thuốc trong miệng Chung Càng phả lên gương mặt nhỏ nhắn đang đầy hoảng loạn kia. Đã kết hôn hai năm, vậy mà người vợ xinh đẹp của anh vẫn chưa từng có dấu hiệu tiết ra tin tức tố. Điều này có nghĩa gì? Không có tin tức tố, không có kỳ phát tình, không thể bị đánh dấu, chức năng sinh sản e rằng cũng bằng không.
Trước đây anh từng nói mình không để ý, bởi Chung Càng vẫn tin rằng sớm muộn gì rồi cũng sẽ có. Thế nhưng hai năm qua, anh vẫn chưa một lần ngửi thấy hương pheromone của một Omega đỉnh cấp, nỗi bực dọc khó tránh khỏi trỗi dậy. Chung Càng không nhiều lời, tháo dây lưng, ném cho Sơ Tầm, như đang thi hành một sứ mệnh không thể thoái thác, dứt khoát ra lệnh:
“Chính mình trói. Ngồi lên giường. Mở chân ra.”