“Ta thực sự uy phong lắm sao?”
Trì Thời đưa tay chỉ mũi mình, tuy thần sắc vẫn thản nhiên không chút biểu cảm, khẩu khí nhàn nhạt tựa như chỉ đang đàm đạo chuyện thời tiết, song chẳng hiểu vì cớ gì lại khiến mọi người nghe ra nghi hoặc.

Trần Sơn ngơ ngác thoáng liếc nhìn về phía Chu Tiện, khẽ đáp:
“Cửu gia thân thiện, dễ gần.”

Trì Thời bèn gật đầu thật mạnh, thần sắc như thể thập phần tán đồng.

Chu Tiện nghe vậy, lông mày không kìm được khẽ giật, trong lòng thầm kêu khổ:
“Thân thiện? Dễ gần? Mới khi nãy còn đánh người lăn lóc giữa vũng bùn!”

Trì Thời tiếp lời, thản nhiên nói:
“Khi ta từ phủ Vĩnh Châu trở về, Lục Cẩm từng đề cập một việc. Con thứ của thôn trưởng Đông Sơn là Lưu Ngọc từng đến huyện nha Hữu Hải cáo báo: thôn Đông Sơn có thú dữ cắn người, mà kẻ nuôi dạy nó chính là Ma Cô. Từ khi con hổ còn nhỏ, Ma Cô đã dựa vào chút tài dạy hổ, mượn nó để bảo vệ ruộng đồng trong nhà.”

“Nào ngờ về sau con hổ ấy lớn dần, ăn nhiều lại khó thuần dưỡng, đến đầu xuân năm nay đành phải thả về rừng núi. Trước thời điểm ấy, quanh Đông Sơn xưa nay chưa từng nghe có chuyện hổ cắn người.”

Bởi lẽ ngoại tổ mẫu Trì Thời mới làm sinh thần ít hôm trước nên nàng thay mẫu thân đi một chuyến về Vĩnh Châu thành.

Vốn Thất huynh Trì Miện đảm nhiệm chức ngỗ tác ở Hữu Hải, nay sắp điều chuyển sang Linh Lăng nên Trì Thời mới được điều về thay. Đêm qua, nàng mới về đến Hữu Hải.

Nói cách khác, nếu chỉ dựa vào một mình bản lĩnh của nàng thì huyện lệnh đâu cần phải phiền phức đến mức phái người lên tận Vĩnh Châu phủ cầu viện. Chỉ cần nàng tự mình ra trận cũng đủ sức đánh chết cọp dữ.

Trì Thời và Chu Tiện đều là thân hình cao gầy, cùng đứng một chỗ chẳng khác gì đôi đũa tre. Không lý nào Chu Tiện gầy như sắp ho ra máu còn có thể làm được đánh hổ anh hùng, mà nàng thì lại không thể.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng khẽ động:
“Chẳng lẽ con hổ ấy cũng biết nhìn thời thế? Biết ta không có ở Hữu Hải bèn thừa cơ xuất sơn gây họa?”

Nàng lại nói tiếp:
“Lúc ta đến nơi, tổng cộng có ba nhà đưa tang. Vị đầu tiên là lão gia Tào phủ; vị thứ hai là Lưu Ngọc đến báo án…”

“Còn vị thứ ba, không cần phải nói, chính là Trần gia các ngươi.”

“Các ngươi cho rằng phụ thân bị thú dữ hại chết, nghĩ rằng là do Ma Cô thả hổ cắn người bèn đổ tội lên đầu nàng ấy, đuổi nàng ấy lên núi, muốn nàng ấy giết hổ đền mạng.”

“Về sau có người qua đường…”

Nói đến đây, Trì Thời khẽ nhíu mày quay đầu nhìn sang Chu Tiện, ngữ khí dò hỏi.

Chu Tiện trong lòng có phần ngượng ngập, song trên mặt lại vẫn treo ý cười không giảm:
“Tại hạ Chu Tiện.”

Hắn vốn đã tự giới thiệu một lần lúc trong thành, Trì Thời trí nhớ kinh người, đến tên một kẻ sơn dã thô phu còn nhớ rõ ràng, nào có lẽ lại không nhớ hắn? Rõ ràng là cố ý!

“Người qua đường kia đánh hổ, định nâng xác trở về thành. Trong thôn chỉ có Lưu Chiêu có ngựa, các ngươi liền cho hắn theo cùng. Lưu Chiêu sau khi nghe ta nói rõ, liền vội vàng quay về báo tin, nói rằng Ma Cô chẳng phải bị hổ cắn chết mà là bị người sát hại.”

Trì Thời đưa mắt nhìn Trần Sơn, thấy hắn tuy có kinh ngạc song không hoảng loạn, hiển nhiên trong lòng đã có suy đoán, bèn trầm giọng nói tiếp:

“Ba người nhà các ngươi, cũng chẳng ai biết ai mới thực là hung thủ. Nhưng các ngươi nghĩ, Ma Cô mới bị các ngươi đuổi lên núi, há có thể không liên can?
Thứ đến, nếu hung thủ là một trong hai nhà còn lại thì cũng coi như vì phụ thân báo thù. Vì thế giấu giếm lẫn nhau, cùng chung kẻ địch, cũng là chuyện dễ hiểu.”

Trần Sơn thất sắc trừng mắt nhìn Trì Thời, rồi bỗng "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, run giọng nói:

“Cửu gia như thể chính mắt nhìn thấy! Người trong thôn đều từng tận mắt chứng kiến Ma Cô ngự hổ, xưa nay Đông Sơn chưa từng có ác thú như vậy, chỉ có con hổ này chính là do Ma Cô nuôi dưỡng!”

“Ngày ấy lên núi, trừ việc tìm được phụ thân ta cùng Tào thúc, còn tìm thấy y phục của Lưu Ngọc. Đáng thương thay, đến cả một ngón tay cũng chẳng còn sót lại! Chúng ta khiêng người trở về mới phát hiện cả ba người đều bị mất đi vật quý trên người.”

“Phụ thân ta thực sự chết thảm, bọn ta là nhi tử làm sao có thể nuốt trôi nỗi hận này? Hổ ăn người, nhưng đâu có ăn tiền của.”

“Phụ thân ta trên cổ vẫn luôn đeo một khối khóa bạc, là vật tổ tiên Lưu gia lưu lại khắc tên trưởng tử từng đời một, tuyệt chẳng bao giờ rời thân. Nhưng lúc ấy, khóa bạc kia đã không thấy đâu.”

Trần Vọng Thư chau mày:
“Các ngươi có từng tìm thấy khóa bạc trong nhà Ma Cô?”

Trần Sơn lắc đầu:

“Lưu Ngọc là con trai thôn trưởng, đích thân dẫn mọi người lục soát nhà Ma Cô. Tuy không tìm ra khóa bạc nhưng lại phát hiện một rương nhỏ chứa không ít trang sức. Ma Cô cùng phu quân nàng, tên Vương Mặt Rỗ, đều là hạng lười biếng ham ăn, ngay cả ruộng cũng chẳng chăm nổi, lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”

“Hồi ấy bọn ta một phen tức giận mờ đầu, cho rằng ả độc phụ kia chẳng rõ đã cùng lão hổ làm bao nhiêu chuyện giết người cướp của. Theo lệ Hữu Hải, hạng phụ nữ độc ác như thế, trầm sông là xong việc!”

Trần Sơn nói đến đây, liền dè dặt ngẩng đầu nhìn Trì Thời:

“Cửu gia từng có lời răn, chúng ta không được tự ý trầm sông xử tội, bọn hạ nhân chúng ta nào dám trái lệnh. Khi ấy chỉ mong Ma Cô tự mình đến huyện nha tự thú, chịu tội quy án.”

“Nào ngờ nàng ta lại chết cũng không nhận, còn dám chối rằng con mãnh thú kia vốn không ăn người, lại chẳng còn nghe lời nàng ta sai khiến nữa. Chúng ta lúc ấy giận đến cực điểm liền đuổi nàng chạy lên Đông Sơn. Nếu con hổ ấy không ăn nàng ta tức là vẫn còn nghe lời nàng ta, vậy thì đúng nhận ra nàng ta!”

“Còn nếu con hổ kia ăn nàng thì cũng coi như là báo được thù cho phụ thân ta. Bởi lẽ chính nàng là kẻ hại chết người.”

Dứt lời, Trần Sơn khom mình cúi đầu trước Trì Thời:

“Cửu gia, chuyện phía sau quả thực đúng như người đã đoán. Trần gia chúng ta tuyệt đối không có hạ thủ giết Ma Cô. Ta nghĩ, hẳn là hai nhà kia động thủ…”

“Cửu gia, ngày ấy là ta có chỗ vô lễ, xin được tự phạt. Nhưng… nếu người hại chết phụ thân ta không phải con súc sinh kia thì rốt cuộc là ai? Là cái loại không bằng súc sinh nào mới nhẫn tâm sát hại người như thế chứ?”

Trì Thời nghe đến đó bỗng đưa mắt nhìn về phía Chu Tiện vẫn đứng nơi cửa. Người nọ từ đầu đến cuối vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, độ cong không thay đổi, sắc mặt bất biến, cả ngày trời không hề thay đổi nét biểu cảm.

Cái thần sắc cứng ngắc như tượng ấy, e rằng… có khi nào trên mặt hắn bị trúng phong hay không?

Nghĩ vậy, ánh mắt Trì Thời bất giác lộ vài phần đồng tình.

Chu Tiện bị nàng nhìn đến rợn cả sống lưng. Không được, hắn đường đường là kẻ có thể tay không đấm chết mãnh hổ, quyền thế hiển hách, vốn là nhân vật trời sinh đứng trên muôn người. Dẫu chẳng được tung hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế thì chí ít cũng phải xưng tụng thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế mới phải!

Khi ấy, người trong sân như bị đông cứng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của chính mình. Chu Tiện đứng nơi ấy chỉ cảm thấy, có lẽ hơi thở kế tiếp chính là ngụm cuối cùng trong đời.

“Trì Cửu, đều đưa trở về rồi.”

Trì Thời nghe thanh âm, liền ngoảnh đầu nhìn ra cửa.

Bộ khoái Lục Cẩm dẫn theo người của hai nhà Tào, Lưu, đang khiêng hai cỗ quan tài tiến vào.

May thay, nhà chính Trần phủ đủ rộng, ba cỗ quan tài được bài trí song song vẫn có thể đặt xuống được. Trong viện đầy những thân thích mặc áo tang sắc mặt thê lương, cảnh tượng khiến người nhìn thấy không khỏi chạnh lòng.

Trì Thời khẽ gật đầu, tay nâng lên ra hiệu rồi nhẹ nhàng phẩy tay. Lúc này, những chiếc đinh quan tài không còn như muốn hướng về phía Chu Tiện bay tới nữa, mà ngoan ngoãn hạ xuống đất.

Nàng bước tới, trước tiên nhìn về phía cỗ quan tài bên tay phải, là quan tài của Lưu Ngọc. Nắp vừa mở, bên trong trống rỗng, chỉ đặt một bộ y phục.

“Đây là y phục Lưu Ngọc để lại sau khi bị mãnh hổ ăn ở Đông Sơn sao? Khi được phát hiện chính là như vậy à?”

Trần Sơn nghe hỏi, liền bước tới gần, nhìn kỹ rồi đáp:
“Là ta cùng Tào Điền phát hiện. Khi ấy, y phục nằm ngay cạnh phụ thân ta và a cha của Tào Điền, máu vương đầy phía trên. Mãnh hổ ấy tám phần là ăn hắn trước!”

Trì Thời lắc đầu, trầm ngâm hỏi:
“Lưu Ngọc... có phải lớn lên rất đẹp?”

Người nhà họ Lưu nghe vậy, lập tức đồng loạt lắc đầu quầy quậy, sắc mặt khó coi. Tổ tông tám đời nhà họ Lưu chưa từng sinh ra một kẻ có thể gọi là xứng đôi với chữ "đẹp".

Trì Thời thấy thế thì khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

“Vậy thì, Lưu Ngọc kỳ thực không bị mãnh hổ ăn thịt. Ngược lại… hắn rất có khả năng chính là hung thủ giết người.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play