Trần gia vẫn chưa ai mở miệng, hai bên liền cứ thế giằng co giữa cơn mưa nặng hạt.

Rõ ràng không ai ra tay trước, song Chu Tiện đã nhịn không nổi mà khẽ lần tay về phía chuôi kiếm dài đeo bên hông. Chỉ một chén trà chưa kịp nguội, sợ rằng nơi đây đã muốn thành cảnh ngươi sống ta vong.

Trì Thời lại không chút do dự, nhấc bước xoay người đi thẳng tới trước con lừa con, dứt khoát leo lên cưỡi vững vàng.

“Đông Sơn còn in dấu chân các ngươi. Đợi Lưu Chiêu trở về, các ngươi chưa chắc đã kịp xoá sạch dấu vết hiện trường giết người. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, liệu có thể sạch sẽ thoát tội được không?”

“Nếu che giấu hung án, dẫu chẳng phải hung thủ thì cũng là đồng đảng. Mà kẻ giết người vốn nên đền mạng.”

Trước đó nàng tránh sang một bên, con lừa bị dầm mưa lông ướt sũng.

Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu con lừa, phủi đi đám lông ướt cụp xuống mềm nhũn.

“Cứ hạ táng cũng được, lát nữa ta lại đào lên. Như vậy cũng hay, khỏi để Trần lão thái một chuyến vừa tiễn phu rồi lại tiễn con, quá mức mệt nhọc.”

Nghe tới đó, kẻ dẫn đầu Trần gia trợn trừng hai mắt như thể sắp bốc hoả tại chỗ!

Hắn chính là trưởng tử của Trần lão gia tử, tên gọi Trần Sơn.

Hắn bước lên một bước định tung quyền, nhưng cúi đầu nhìn thân mình toàn là bùn đất, lại đành đứng cứng đờ ngay tại chỗ.

“Mẫu thân?” Trần Sơn quay đầu, dò hỏi nhìn về phía lão thái thái đang đứng bên quan tài.

Trần lão thái thái tóc bạc sơ đơn giản mà chỉnh tề, mắt tam giác sáng ngời có thần, liếc qua liền biết là người nắm quyền thật sự trong Trần gia.

“Quay lại cho ta!” Lão thái trầm giọng, “Cửu gia vừa đến Đông Sơn chưa cần mở quan đã biết phụ thân ngươi là bị lão hổ hại chết. Ba người cùng lên núi, Cửu gia một mình ngăn phụ thân ngươi, chính là bởi phụ thân ngươi còn có di ngôn chưa nói ra.”

“Nếu Cửu gia đã muốn tra rõ sự tình, thì cả Hữu Hải cũng không ai có thể ngăn được!”

Lão thái thái gõ mạnh cây trượng xuống đất một cái, xoay người bước thẳng về phía trong thôn.

Đám phu khiêng quan tài đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều lặng im rồi lẳng lặng đổi hướng, không ai dám hó hé.

Trì Thời vỗ vỗ con lừa con, lững thững bước theo sau đội ngũ đưa tang, một đường tiến vào thôn Đông Sơn. Mãi đến khi bọn họ vào tới đầu thôn, Chu Tiện mới buông tay khỏi chuôi kiếm, khẽ nói:
“Chúng ta ở kinh sư, chưa từng nghe nói Trì Cửu lại là hoàng đế nơi đất này.”

Ngay sau hắn, Thường Khang khẽ giật mình thầm nghĩ: Trì Cửu tuy rằng ngông cuồng ngang ngược quá mức, nhưng công tử cần gì vừa mở miệng liền tru di cửu tộc người ta như vậy?
Hoàng đế đất này? Trông Trì Cửu kia không giống hoàng đế nơi đây mà như Diêm Vương sống dưới cửu tuyền vậy.

Địa thế thôn Đông Sơn trải rộng, bao quanh nửa sườn núi Đông Sơn. Trong thôn không có dòng tộc nào thực sự hùng mạnh, các họ sinh sống xen kẽ. Thôn trưởng họ Lưu là một lão tú tài; kẻ lúc trước bị nói là cưỡi ngựa chân què tên Lưu Chiêu chính là con thứ của ông ta.

Trần gia trong thôn được xem là nhà phú hộ, đông con nhiều cháu, thanh thế không nhỏ.

Nhà chính nơi đặt linh đường vẫn chưa kịp dỡ, giá quan tài cùng mấy băng ghế vẫn còn nguyên tại chỗ. Đám phu kiệu quen đường lập tức đưa quan tài trở lại vị trí cũ.

Trì Thời không nhiều lời thu cây dù lại dựa vào một góc tường. Nàng chậm rãi bước vào linh đường, cúi mình cung kính dâng ba nén hương trước linh vị, sau đó xoay người nhìn về phía quan tài.

Chỉ thấy nàng vươn cánh tay trắng ngần thon dài, nhẹ nhàng đập một cái lên nắp quan tài. Tức thì, chín chiếc đinh sắt dài như có mắt phi chéo ra ngoài, bay thẳng về phía mặt Chu Tiện vừa bước vào cửa.

Một màn bất ngờ này không thể phòng bị, khiến người trong phòng đồng loạt kinh hô. Thường Khang đi phía sau Chu Tiện sắc mặt đại biến vội vàng đưa tay muốn chặn, ai ngờ Chu Tiện chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, chín cây đinh sắt đã bị hắn bắt trọn, thu vào tay áo.

Hắn khẽ cười với Trì Thời, rồi nghiêng tay để cho đinh rơi xuống nền đá vang lên mấy tiếng thanh thúy.

Trì Thời vẫn không ngẩng đầu chỉ vươn tay đẩy nhẹ, nắp quan tài tức khắc mở ra.

Trong phòng, ai nấy vội vàng dời mắt, chẳng ai dám nhìn thẳng cảnh tượng ghê rợn trong quan tài.

Trần lão gia tử bị mãnh thú hại, thi thể chỉ còn lại nửa thân trên từ phần eo trở xuống đã bị cắn mất, chỉ dùng giấy thay thế hình người. Là do Trần gia không nỡ để thân thể cha mình bị hủy hoại mà hạ tang, nên mời thợ làm người giấy thay phần bị khuyết.

Trì Thời từ tay áo lấy ra một đôi bao tay mỏng như cánh ve đeo vào, rồi cúi người bắt đầu kiểm tra...

Bỗng, một thanh âm trầm ổn vang lên:

“Cửu gia muốn tra xét, lão thân không ngăn cản. Chỉ là, ta là lão nhân số khổ, đích xác nhìn thấy là bị lão hổ làm hại. Nhi tử của ta, Trần Sơn, chính mắt chứng kiến!”

“Phụ thân hắn trước nay thích uống rượu, mùa đông rảnh rỗi không có việc bèn rủ Tào lão nhân cùng lên Đông Sơn đào ít thảo dược, chuẩn bị ngâm rượu rắn. Nào ngờ đi một chuyến không về, tới bữa cơm tối vẫn bặt vô âm tín.”

“Lão thân bỗng nhiên nhớ tới, mấy ngày trước trong thôn từng có lời đồn, nói rằng tại Đông Sơn có quái trùng lui tới, lúc ấy lòng liền nóng như lửa đốt. Khi ấy Trần Sơn cùng tiểu tử Tào Điền nhà Tào lão nhân cùng nhau vào núi tìm người. Hai đứa nó chính mắt nhìn thấy…”

Trần lão thái thái nói tới đây, âm thanh đã nghẹn ngào, “May mà con trùng ấy ăn no, vừa thấy có người tới gần thì quay đầu bỏ chạy, hai đứa nó mới có thể đưa được lão nhân nhà mình trở về. Nhà lão thân thì còn thiếu một nửa thân dưới, còn nhà Tào lão nhân… thì thiếu mất nửa trên.”

Trì Thời nghe xong nhẹ nhàng lắc đầu, mi tâm hơi nhíu, nàng vươn tay đẩy nghiêng đầu thi thể:

“Đầu sưng phù nghiêm trọng, nhìn miệng vết thương thì phía sau ót đã chịu hai lần va đập kịch liệt, rất có thể là chỗ trọng thương trí mạng. Trong miệng vết thương còn vương đá vụn…”

“Nhiều khả năng, hung khí là một tảng đá.”

Nàng nói, không để tâm ánh mắt kinh ngạc bốn phía, cúi đầu tự tay vạch áo thi thể Trần lão gia tử ra xem, rồi chậm rãi tiếp lời:

“Trên da có vết trầy xước. Trước ngực lưu lại vết bầm rõ rệt do cọ vào đá, lưng cũng có dấu vết, nhưng vô cùng mờ nhạt.”

“Đối phương ra tay từ phía sau, khiến người chết ngã chúi về trước, ngay sau đó lại lật người nạn nhân lại. Người thường mặc áo khoác mùa đông, nếu có ngã đè lên đá cũng chưa chắc lưu dấu rõ rệt như thế này.”

“Huống hồ, người chết thân hình rất nặng nề. Vả lại sắc mặt thi thể lại quá mức an tĩnh, điều này không giống chút nào với phản ứng thường thấy khi đối mặt với dã thú.”

“Trong núi gặp hổ mà không bị dọa cho thất đảm kinh tâm, đã xem như kẻ can trường hiếm có.”

“Tình trạng này giống hệt người chết trong bụng mãnh hổ ban nãy. Trần lão gia tử này, cũng là bị người giết trước sau đó mới bị dã thú gặm cắn.”

Trì Thời khẽ nhướng mày, đứng dậy nhìn về phía Trần Sơn trầm giọng hỏi:

“Khi ngươi đến nơi, phụ thân ngươi còn có cử động gì không? Chiều hôm đó, các ngươi có nghe thấy tiếng người kêu la hoặc tiếng hổ gầm không?

Trần Sơn từ trong khiếp hãi hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch lắc đầu đáp:

“Không, không nghe thấy. Nếu thật có, chúng ta đã sớm xông lên núi rồi, đâu để đến nỗi con súc sinh kia... cắn chết phụ thân ta. Là do mẫu thân ta chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta mới phát hiện phụ thân chưa trở về.

Trì Thời truy vấn, ánh mắt sáng quắc:

“Ma Cô đã chết có liên can gì đến các ngươi? Lại có quan hệ gì với Lưu Chiêu? Vì cớ gì hắn ta vừa nghe ta nói ở trong thành liền vội vàng cưỡi ngựa về thôn báo tin, sau đó các ngươi lập tức lên Đông Sơn xử lý hiện trường?

Nàng dừng một chút, rồi nghiêm giọng hỏi:

“Cánh tay cụt trong miệng hổ kia, là của Ma Cô đúng không?

Trần Sơn sắc mặt tức thì trắng bệch, môi run lên, khó nhọc quay đầu nhìn về phía Trần lão thái thái. Lão thái thái buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu.

Chưa kịp để Trần Sơn lên tiếng, bấy giờ Chu Tiện, vị anh hùng đánh hổ, người vẫn đứng im lặng từ đầu, bỗng mở miệng:

“Từ lâu đã nghe danh Trì ngỗ tác phá án như thần, nay chỉ xem một bàn tay đã nhận ra là của Ma Cô. Trần Sơn còn chưa nói gì, ta lại cảm thấy Trì ngỗ tác đã sớm thấu hiểu toàn án này rồi”.

Hắn vừa nói vừa chỉ xuống đất, nơi chín cây đinh được ghim chặt:

“Trì ngỗ tác đã nhìn thấu hư thực, biết rõ ta không phải kẻ giả danh anh hùng đánh hổ. Vậy giờ có phải cũng đến lượt ta được xem bản lĩnh của ngươi, xem thử ngươi có xứng danh ngỗ tác thế gia, danh truyền một cõi hay không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play