Người nhà họ Lưu nhất thời hoảng hốt, trong lòng không khỏi phẫn uất:
“Chỉ bởi dung mạo xấu xí liền nghi là hung thủ ư?”
Chưa đợi người nhà họ Lưu mở miệng biện giải, một thanh âm khác đã vang lên mang theo ý cười không rõ:
“Trì ngỗ tác, xử án như vậy có phần không thỏa đáng hay không? Nếu dựa vào diện mạo mà luận tội, vậy nhà tại hạ chẳng phải vĩnh viễn vô can hay sao?”
Người vừa nói chính là Chu Tiện, khoé mày nhướng nhẹ, miệng nở nụ cười mỉa.
Lời chưa dứt, ánh mắt người nhà họ Lưu đã phẫn nộ nhìn sang. Nhưng lại nghe Trì Thời nhíu mày hỏi ngược lại, vẻ mặt nghi hoặc:
“Các hạ là ai?”
Chu Tiện cười cứng đờ, nụ cười suýt nữa không giữ nổi. Rõ ràng Trì Cửu là cố ý không nhận ra hắn!
Chỉ thấy Trì Thời cúi đầu nhìn thi thể, chậm rãi nói:
“Lão hổ nếu ăn người, há lại cởi y phục người trước? Cho dù là Dương Ngọc Hoàn thì nó cũng sẽ trực tiếp cắn xé chứ chẳng phân biệt dung mạo.”
Dứt lời, nàng vươn tay, từ trong quan tài lấy ra một bộ xiêm y đã nhuốm máu, chỉ vào vạt tay áo bên trái:
“Tuy trên áo có nhiều vết máu nhưng lại không thấy vết rách, thậm chí còn chẳng nhiễm bẩn quá mức. Nhìn nơi cổ tay trái, vết máu bắn tung toé thành hình rẽ quạt, đó là dấu tích khi nạn nhân bị hạ thủ.”
Ánh mắt nàng nghiêm nghị quét qua đám người nhà họ Lưu, ngữ khí sắc bén:
“Lưu Ngọc… lại tiếp tục đánh bạc sao?”
Sắc mặt thôn trưởng Lưu nhất thời tái nhợt, giậm chân tức giận:
“Nghiệt tử đó, nếu thật bị hổ ăn thịt há chẳng phải là báo ứng hay sao! Nó đánh bạc không ngừng, gần đây lại khiến chủ nợ tìm tới tận cửa.”
“Lúc trước trong nhà gom góp hết để trả nợ thay, hắn khi ấy còn phát thệ trước tổ tiên, thề không bao giờ dính vào cờ bạc nữa. Nhưng lời thề kia nói ra như gió thoảng mây bay chẳng khác gì đánh rắm, chẳng ai tin nổi.”
“Giờ lại nợ đến một trăm lượng bạc! Một trăm lượng đó! Có bán sạch cả nhà ta cũng không đủ trả. Bọn đòi nợ hung hăng vô cùng, đến mức dọa cả nương hắn phát bệnh. Ta giận quá, từng muốn đuổi thẳng nghiệt tử đó ra khỏi nhà!”
Trì Thời khẽ lắc đầu, giọng lãnh đạm:
“Người của sòng bạc nếu không thấy có thể thu được lợi, sao chịu bỏ công mà đến? Là lão trượng đưa bạc ư?”
Lời còn chưa dứt, thôn trưởng Lưu như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt biến đổi, mồ hôi lạnh toát ra ướt trán rơi từng giọt như hạt đậu.
Qua một hồi lâu, ông ta mới đấm ngực dậm chân, giọng nghẹn ngào khóc lớn:
“Tạo nghiệt a… quả là tạo nghiệt mà! Là lão hủ… là lão hủ hại chết hai vị lão ca ca!”
“Đêm đó, ta sang nhà hai vị ấy, cầu xin mỗi người cho mượn năm lượng bạc, gom đủ mười lượng dùng để trả nợ thay nghiệt tử. Sau đó mới đuổi được đám đòi nợ kia đi…”
“Nghiệt tử ấy… chính hắn là người đi theo lão hủ sang từng nhà một!”
Trì Thời nghe xong, ánh mắt khẽ chuyển về phía Chu Tiện trong lòng đã tỏ tường mọi sự, chẳng còn gì là không rõ.
Lưu Ngọc vì nợ nần chồng chất, đường cùng mưu kế toan tính giả chết thoát thân. Nhưng lại nghèo túng nhất thời không tìm được lối thoát. Hắn biết Trần lão đầu cùng Tào lão đầu gần đây có bạc mang theo người bèn sinh lòng ác độc, định bụng ra tay.
Trước hết, nhân lúc Trì Thời không có mặt, hắn đến quan phủ báo án giả, bịa chuyện Đông Sơn có hổ dữ cắn người. Sau đó, hắn một mình ẩn thân trong núi rình thời cơ, thừa lúc đêm tối xuống tay sát hại hai lão nhân kia, cướp bạc trên thân họ rồi cởi bỏ y phục, dùng thi thể thế mạng, giả chết thoát thân.
Lão hổ kia vốn đã được người nuôi thuần vốn chẳng cắn người. Nhưng dù sao cũng là dã thú, mũi thính, ngửi thấy mùi máu tươi thì sao còn yên được? Lúc người làng phát hiện, thấy ba bộ y phục bên nhau liền tưởng cả ba đều bị hổ ăn thịt.
Kỳ thực, Lưu Ngọc sớm đã kim thiền thoát xác bỏ trốn khỏi núi.
Có người lên tiếng hỏi, là người nhà họ Tào, từ đầu vẫn im lặng bỗng cất giọng:
“Vậy… còn Ma Cô thì sao? Chẳng lẽ cũng là Lưu Ngọc sát hại? Trong nhà nàng bạc giấu rất kỹ, nếu không phải chúng ta lục soát cũng không hay biết nàng lại cất giữ khéo đến thế... Nàng ngày thường ngay cả trâm bạc cũng không dám mang.”
Nghe vậy, người nhà họ Trần cũng không nhịn được, chen lời:
“Lưu Chiêu nói, Lưu gia họ không giết người, nhà ta cũng không, các ngươi cũng không. Nếu thế thì chẳng phải là Lưu Chiêu giết sao? Biết đâu lúc Ma Cô lên núi bắt gặp hắn chưa rời đi, liền bị hắn giết người diệt khẩu!”
Trì Thời lắc đầu, giọng trầm ổn:
“Hung thủ không chỉ có một người. Lưu Ngọc giết người bằng đá, cố ý khiến thi thể tàn khuyết, dẫn hổ ăn xác để giả chết. Nếu hắn muốn giết Ma Cô thì cần gì phải khổ cực như thế?”
“Nếu hắn vốn đã mang theo rìu lên núi, cớ sao không dùng luôn mà phải nhặt đá?”
Lời nàng như sấm động giữa sân. Mọi người đưa mắt nhìn nhau chợt nhận ra, thủ pháp giết người hoàn toàn không giống nhau.
“Ma Cô hiện giờ… thi thể ở đâu? Người nhà nàng là ai?”
Trì Thời hỏi, mắt đảo một vòng nhìn quanh sân.
Việc lớn như vậy, cả thôn Đông Sơn đều đã tụ tập đến đây. Ma Cô tuy thân cô thế cô nhưng dù sao cũng là người trong thôn, không lý gì người nhà lại không xuất hiện.
Lời vừa dứt, trong đám đông bỗng có một nam tử trung niên biến sắc, quay người chạy thục mạng.
Chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Trì Thời nhẹ nhàng điểm mũi chân xuống đất, một cây đinh quan tài dưới đất bất ngờ văng lên không.
Nàng tung chân đá ra, cây đinh ấy như có mắt bay vun vút, phóng thẳng về phía cửa lớn.
Cùng lúc đó, Chu Tiện vẫn đứng sẵn ngoài cửa, thân hình nhoáng lên, cánh tay vung ra như thi triển khinh công. Hắn tựa tiên nhân lướt gió, phi thân truy ảnh, một chiêu liền bắt gọn bóng người đang bỏ chạy!
“Á…!”
Chu Tiện khẽ rên một tiếng, một cơn đau nhói bất ngờ truyền từ phía sau lưng khiến cả người hắn cứng đờ tại chỗ.
Trên gương mặt thường ngày luôn treo nụ cười nhàn nhã, giờ đây nụ cười ấy đông cứng lại ngay tức khắc!
“Khụ khụ—ha ha!”
Thường Khang, hộ vệ đi theo bên cạnh, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, rồi giật mình hoảng sợ vội đưa tay bịt kín miệng mình.
Xong rồi! Công tử nhà mình… từ nhỏ tới lớn sĩ diện nhất, hôm nay lại bị một ngỗ tác thôn quê dùng đinh quan tài đâm trúng mông!
Chu Tiện thân cao vóc lớn, tay trái vẫn còn đang giữ tên tội phạm, tay phải khựng lại không dám rút đinh. Hắn khổ sở xoay người lại, cố gắng lộ ra một nụ cười… hết sức gượng gạo.
Người có thể chết, nhưng thể diện không thể mất.
Trì Thời bước tới liếc nhìn Chu Tiện một cái, ánh mắt đầy đồng tình:
“Tên này… đúng là đầu óc có bệnh, mà lại là bệnh nan y.”
Bằng không, trên đời làm gì có người bị đâm một đinh vào mông… mà còn cười tươi như hoa?
Nàng bước ngang qua người hắn.
Chu Tiện hít sâu một hơi, trong lòng thầm tính, nếu Trì Thời chịu cúi đầu xin lỗi, hắn nhất định sẽ giả vờ rộng lượng bỏ qua. Nhưng chờ đến nửa đêm… hắn nhất định sẽ bắt cóc nàng bỏ bao tải đánh một trận nên thân, đòi lại thể diện!
Nụ cười hắn vẫn cố duy trì, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe giọng Trì Thời lạnh lùng lướt qua:
“Nhường đường một chút, ngài chắn mất đường đi của đinh, còn định chắn luôn cả đường ta sao?”
Chu Tiện: “…”
Hắn nghẹn họng không nói được một chữ, chỉ muốn ngửa mặt lên trời khóc lớn! Vừa mới tới huyện Hữu Hải, mới lần đầu gặp Trì Thời, nào có đắc tội chi đâu? Trừ phi… trời sinh tương khắc!
Trì Thời nói dứt lời đã nghiêng người lướt qua đi tới trước mặt kẻ vừa bị bắt, nhìn chằm chằm vào hắn:
“Ngươi là trượng phu của Ma Cô? Thê tử bị người hại chết chẳng lo đòi công đạo lại toan tính bỏ trốn. Là có tật giật mình ư?”
Nàng cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở chân người nọ.
Tên kia vóc dáng thấp hơn Chu Tiện không ít, bị nhấc bổng giữa không trung, hai chân run lẩy bẩy như muốn gãy.
Chu Tiện lúc này mới buông tay, người nọ lập tức ngã phịch xuống đất như một đống giẻ rách, ôm đầu khóc nức nở:
“Ta… ta không cố ý giết Ma Cô!”
“Nhà ta nghèo, không cưới được vợ. Nàng là người tự tìm đến, một hai đòi gả cho ta. Nàng xinh đẹp, da trắng mịn, vừa nhìn đã biết là xuất thân nhà phú hộ. Nàng chịu gả, ta vui mừng khôn xiết, hận không thể nâng niu nàng trong tay mà thờ phụng!”
“Ta không nghề nghiệp, thân lại yếu ớt, chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng vì nàng, ta thật lòng muốn gắng sức, muốn nuôi nàng cả đời.”
“Nhưng hôm đó, bọn họ tới nhà ta lục soát, ta mới biết… con tiện nhân đó giấu cả một kho tàng vàng bạc! Ta khổ sở nhọc nhằn, còn nàng ung dung che giấu giàu sang! Quả thật như trò cười!”
“Khi dân làng đuổi nàng lên núi, ta uất ức trong lòng bèn lén theo sau. Đến nơi, ta chất vấn nàng. Nào ngờ nàng chẳng chút do dự nói thẳng, nàng chưa từng coi ta là phu quân, ẩn cư Hữu Hải chỉ vì bất đắc dĩ. Nay thời cơ đã đến, nàng muốn rời đi!”
“Ta nghe xong… giận quá hoá cuồng, liền… liền dùng rìu… giết nàng…”
“Ta… ta biết sai rồi…”
Hắn ôm đầu khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy ròng, thật chẳng còn chút dáng vẻ của kẻ làm phu.
Chu Tiện ở một bên nhìn thấy cảnh ấy, quay đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Trì Thời, trong lòng nghẹn lời chỉ muốn…
“Không cần rìu nữa… ta chỉ muốn vả hắn một cái cho hả giận!”