Trì Thời tay cầm bút chợt khựng lại, quay đầu nhìn sang.
Đào mụ mụ thấy nàng có phản ứng thì trong lòng mừng rỡ. Bà ta vốn biết, dẫu cho Trì Thời có làm ra vẻ vô tâm vô phế nhưng làm sao có thể thực sự chẳng bận lòng đến thân huynh trưởng của mình là Trì Anh?
“Nếu như đại bá làm tể phụ thì có thể khiến đại huynh nhà ta đỗ tiến sĩ chăng?”
Trong lòng Đào mụ mụ lộp bộp một trận, đúng là hắn cũng dám nghĩ! Đó là chuyện mà lão thái thái khi mộng tưởng còn không dám mơ đến, nay hắn lại mở miệng nói ra? 
Bà ta vội cười gượng: “Cửu công tử lại đùa ta rồi.”
“Chẳng phải là như vậy sao.” Trì Thời buông thõng tay, thanh âm thong dong mà sắc bén: “Bất luận kẻ khác ra sao, án của ta phải tự ta tra, khoa cử của đại huynh ta phải chính mình đi thi, tiền của mẫu thân ta do người tự kiếm, cá cho mèo của phụ thân ta thì cũng do người tự câu. Thế thôi.”
Nàng nói, đoạn nghiêng đầu như thể nhìn một kẻ ngốc, chăm chú nhìn Đào mụ mụ: “Vậy mà cũng nói được câu ‘vinh cùng vinh’?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play